Trừng mắt, cứ tưởngngười trước mặt sẽ biến mất như chưa từng gặp. Thế nhưng không. Anh vẫn ở đó, đèn đường từ phía sau anh hắt lại một vầng sáng mông lung. Vóc dáng ấy vẫn cao lớn rắn rỏi như trước. Áo sơ mi trắng đơn giản, quần dài màu đen, phong cách nhất quán của anh. Điều duy nhất khác biệt chính là vết sẹo trên mặt anh đã không còn khiến anh nhìn càng đẹp trai. Lúc này,con mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm gương mặt Trịnh Thất Muội,trong đôi mắt đó chỉ là yên lặng.
Đêm chưa khuya. Trên đường vẫncòn rất nhiều xe qua lại. Thỉnh thoảng cũng có người đi đường lướt quahai người, nhưng cũng không ảnh hưởng đến Trịnh Thất Muội. Cô thử chìatay, chạm vào hai má người trước mắt. Có hơi ấm, cơ thể cô đụng tới làthật, không phải cô đang nằm mơ, không phải cô đang hoang tưởng.
Trong lòng nổi lên từng trận chua sót, từng chút từng chút một. Cô xúc độngmuốn khóc. Để mình không bật khóc mà tay cô bịt chặt lấy miệng, nhưngvẫn không thể ngăn hốc mắt nóng lên từng cơn. Rất nhanh, nước mắt liềnlàm mờ tầm nhìn cô. Cô liều mạng nháy mắt, muốn lờ đi cảm xúc đó, nhưngcũng nhịn không được.
“Tháng Á Nam . . . . .” Giọng nói nghẹnngào, có vài phần vỡ vụn. Cô đột nhiên dùng sức vươn tay, ôm chặt lấyngười đàn ông trước mắt.
“Tháng Á Nam.” Cô cất giọng nói có một chút run rẩy.
Anh chưa chết? Trời ạ, anh vậy mà chưa chết? Cô rất bất ngờ, cũng rất vui mừng.
“Á Nam, Á Nam.” Hơi thở quen thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259158/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.