Ra khỏi văn phòng.
Quỳnh Như vẫn chưa thôi nuốt trôi cục tức đang đè nặng trong họng nó:
“Mày tha cho nó làm gì? Con đó đáng bị đánh cho một trận rồi bị đuổi học, hừ hừ...”
Cô lắc đầu, nói bằng khẩu hình:
“Đuổi rồi thì cũng đâu có thay đổi được gì hả mày?”
Quỳnh Như vẫn chưa thể nào bỏ qua cho những hành động của Thanh Luyến làm Minh Ngọc suýt mất mạng. Nó cáu kỉnh nói tiếp:
“Tao là tao không bỏ qua cho con nhỏ đó đâu, con chó đấy!”
Minh Ngọc nhìn bạn cười.
“Mày cười cái gì?”
Đang nói thì Quỳnh Như nhớ ra một việc quan trọng. Nó sờ vào túi áo, móc ra sợi dây chuyền:
“Của mày này, trả cho mày.”
Minh Ngọc đón lấy sợi dây chuyền. Cô cười tươi nhìn bạn:
“Cám ơn mày nhé!”
Quỳnh Như véo tai Minh Ngọc:
“Cám ơn cái đầu mày, tao với mày mà phải nói mấy cám ơn khách sáo thế à?”
Minh Ngọc gật đầu tủm tỉm cười bạn.
“Mày còn cười nữa...”
Nói dở đến đấy, Quỳnh Như bỗng “suỵt” một cái. Lôi Minh Ngọc lại gần một bụi cây nghe ngóng. Nó nghe ra có người đang nói chuyện. Lại gần mớiphát hiện đó là cô giáo Lương Trang và Thành Hy – người mới cứu mạng bạn nó.
“Cảm ơn cậu đã cứu Minh Ngọc.”
“Có gì đâu chị, người một nhà cả thôi.”
“Ý cậu là gì, tôi không hiểu?”
“Không phải chị và anh Vũ Thần là...”
Thành Hy chưa kịp nói hết thì Lương Trang đã gắt:
“Cậu có thôi ngay cái kiểu gán ghép này đi không. Cậu cũng biết tôikhông có tình cảm với Vũ Thần mà người tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ay-khong-phai-em/34814/chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.