Cô rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Và lúc này Minh Ngọc chỉ còn lại một chút sức tàn.
Hóa ra, cho tới lúc sắp sửa bị thần chết sờ gáy thì con người cũng chẳng còn chút sợ hãi nào với cái chết nữa.
Trong trạng thái ấy, Minh Ngọc hồi tưởng về nhiều chuyện cũ...
Chả phải cô chưa từng như thế này, cô cũng đã có lần suýt chết rồi sao?
Một kẻ đã chết hụt một lần như cô thì cái chết liệu còn có thể đe dọa được không?
Trên thế gian này, liệu còn có bao nhiêu người cần cô?
Minh Ngọc ho sặc sụa. Tự nhủ với bản thân rằng ngọn lửa sẽ mau mau lansang cái nhà kho này rồi ập tới chỗ cô. Giường như cô nghe thấy tiếngcười man rợ của ngọn lửa, tiếng cười nham hiểm của người mà cô hận nhất – người đàn bà ma quỷ, tiếng cười tà ác của diêm vương rồi sau đó là mộtloạt hình ảnh của những người thân của cô, những người thương yêu cô.Gia đình hạnh phúc của cô, bố, mẹ, anh trai, bà ngoại, Quỳnh Như, bố mẹcủa Quỳnh Như, cô Hoa, chú Hào, thằng Cương siêu quậy, con nhỏ Ngân thịt nạc, anh Liêm trọc, mọi thứ hiện ra như một thước phim quay chậm.
Trong thước phim ấy, bao nhiêu là đau thương nhưng cũng có những hạnhphúc dù ngắn ngủi. Cô hận người đàn bà đã làm gia đình cô tan nát. Côhận người đàn bà đó đã biến cô thành trẻ mồ cô, làm cô mất đi giọng nói.
Nỗi hận đã khắc sâu trong trí não của cô và không gì khiến cô quên đi.
Thế nhưng đối với cô bây giờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ay-khong-phai-em/34813/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.