Diệu Ngọc đang cầm lá sen đứng ở bên hồ nước, bỗng nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, bèn xoay người lại:
- Sở công tử?
Giọng nói có phần bất ngờ, lại mang theo phần mừng rỡ.
- Đương nhiên là ta, thế cô nương nghĩ là ai nào?
- Công tử còn chưa ngủ hả?
- Cô nương cũng chưa ngủ đó thôi!
- Ta không ngủ được, cho nên...
- Ồ, có phải thấy ta tới nên mới không ngủ được phải không? Cô nương nhìn xem, khuôn mặt cô nương đã đỏ hết lên rồi!
- Không phải!
Diệu Ngọc đỏ mặt nói:
- Ta vì uống chút rượu nên mới không ngủ được, cho nên mới đi ra đây!
- Ta cũng uống một chút rượu, cũng không chợp được mắt, cho nên mới đi ra đây.
- Vừa rồi công tử uống rất say mà!
- Thật không, vậy ai đã đỡ ta về phòng?
- Là Mộ Dung công tử!
- Ơ, ta cứ tưởng là cô nương chứ!
Khuôn mặt Sở Phong tỏ vẻ thất vọng, khuôn mặt kiều diễm của Diệu Ngọc lại ửng đỏ, nàng im lặng không nói, chỉ cúi đầu quay quay tấm lá sen trong tay.
- Diệu Ngọc, ta làm phép cho cô nương xem, cô nương đưa lá sen cho ta!
Diệu Ngọc đưa lá sen cho Sở Phong, trong mắt lộ rõ vẻ hiếu kỳ. Sở Phong cầm lấy lá sen, để trước mắt Diệu Ngọc, giọt nước kia nằm im ở giữa tấm lá sen.
- Diệu Ngọc cô nương hãy chú ý, đừng chớp mắt! Hô la hấp biến!
Cổ tay Sở Phong khẽ động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861724/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.