Nửa đêm, Sở Phong cảm thấy đầu đau nhức, hắn từ từ mở mắt ra, thấy mình đang đắp chăn nằm ở trên giường, cửa sổ để mở, chợt một cơn gió lạnh thổi vào, bỗng dưng hắn cảm thấy sợ hãi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn ớn lạnh, đúng lúc này một chùm kiếm quang xuyên qua cửa sổ trùm tới, nhằm thẳng hướng Sở Phong đang nằm ở trên giường, nhanh đến nỗi khó có thể tưởng tượng.
Tránh cũng không còn kịp nữa, Sở Phong theo bản năng túm lấy chiếc chăn tung về phía trước ngăn cản kiếm quang đang trùm tới, đồng thời lăn mình rơi xuống đất, chỉ nghe thấy tiếng "rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt..." liên tiếp vang lên, vô số kiếm phong xuyên qua tấm chăn chém lên trên giường, hai chân Sở Phong quét mạnh vào hai chân người nọ, người nọ sau khi đánh một chiêu không trúng, không đợi thân hình rơi xuống đất, điểm mũi kiếm xuống giường hất cả người bay ngược ra ngoài cửa sổ, cựu kỳ nhanh nhẹn. Sở Phong bật người dậy, phi thân qua cửa sổ, bên ngoài chỉ thấy bóng cây trùng trùng, gió thổi xào xạc, nhưng không hề thấy một bóng người nào, không biết là đã trốn ở dưới bóng cây hay là đã rời đi, nói chung thân pháp vô cùng nhanh nhẹn, từ đầu đến giờ Sở Phong cũng chỉ nhìn thấy một bóng đen, một miếng vải đen che mặt cùng với đôi mắt màu xám đen.
Biệt viện của Đường môn rất lớn, bốn phía đều là bóng cây đong đưa trong gió, một khung cảnh yên lặng vắng vẻ. Sở Phong đi dưới bóng cây, bỗng nhiên dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861723/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.