- Đích tử?!
Sở Phong ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ.
- Sở đại ca?
Thân hình Ngụy Đích khẽ run lên xoay người lại.
Sở Phong đã phi thân vào trong đình, không nói gì đã vòng tay ôm lấy eo nàng, mặt ghé sát vào khuôn mặt mịn màng của Ngụy Đích nói:
- Đích tử, ta rất nhớ muội!
Ngụy Đích cũng tựa đầu lên ngực Sở Phong, nói:
- Muội cũng vậy!
Bỗng nhiên nàng cảm thấy vạt áo trước ngực Sở Phong ướt đẫm thì thấy ngạc nhiên, Sở Phong ấp úng nói:
- Vừa rồi ta... nhớ đến muội... nên... khóc!
Ngụy Đích mỉm cười, cũng không nói gì thêm, hai người ôm lấy nhau ngồi trên ghế đá trong lương đình, Sở Phong vuốt mái tóc mềm mại của Ngụy Đích nói:
- Đích tử, muội đừng bỏ ta đi nữa có được không?
Ngụy Đích im lặng, hồi lâu mới nói:
- Sở đại ca, vừa rồi huynh uống rất say!
Sở Phong cười nói:
- Đấy là ta cố ý, ta muốn mắng sư phụ muội, ai bảo sư phụ muội chia rẽ chúng ta!
- Sau này huynh không được mắng sư phụ muội!
- Sao thế, muội giận à?
- Sư phụ đối với muội ân trọng như núi...
- Muội đừng nói nữa, sư phụ muội đối với muội ân trọng như núi, cho dù ta bị bà ấy chém ra thành tám mảnh mười mảnh, thì cũng phải đa tạ sư phụ lão nhân gia của muội, có đúng không?
Ngụy Đích oán trách nói:
- Sư phụ đã bao giờ xuất thủ với huynh chưa?
Sở Phong nghĩ lại, quả thật Lãnh Nguyệt chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861726/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.