"Lâm đại phu, nghe Văn Sơn nói, ngươi mở tiệm thuốc ở kinh thành?"
Giọng Sở Quân Hạo vẫn lạnh như băng. "Đúng vậy."
Lâm Lan lười biếng trả lời. "Vậy ngươi có biết Hoa thiếu gia của Đức Nhân Đường không?"
"Ngươi nói Hoa Văn Bách?" Lâm Lan hiếu kỳ nói, chẳng lẽ hắn biết Hoa Văn Bách?
Nghe Lâm Lan gọi thẳng tên Hoa Văn Bách, Sở Quân Hạo nhíu mày, xem ra là biết, liền nói: "Nếu ngươi có tiệm thuốc ở kinh thành, lại quen biết Hoa thiếu, xin giúp một việc."
Hừm! Từ miệng khối băng nghe được chữ "xin" này thật không dễ dàng. Lâm Lan khoanh tay, ung dung nhìn hắn, bộ dạng rửa tai lắng nghe.
Sở Quân Hạo nói: "Ngươi cũng biết chúng ta không có nhiều dược liệu, vùng núi phương Bắc dược liệu khan hiếm, ta nhiều lần thúc giục nhưng tiếp liệu không đủ, trước mắt chiến sự trì hoãn, còn dư lại chút dược liệu, nhưng vạn nhất tình thế có biến, thương binh gia tăng, cần phải có thêm dược liệu, đến lúc đó, ta và ngươi dù có y thuật nhưng cũng biết làm thế nào."
Lâm Lan phỏng đoán ý tứ của hắn: "Có phải huynh muốn ta trở lại kinh thành thu xếp dược liệu?"
Sở Quân Hạo nhìn nàng chằm chằm: "Chính là ý đó, ngươi có tiệm thuốc ở kinh thành, lại quen biết Hoa thiếu, chuyện này chắc sẽ dễ dàng."
"Huynh cũng quen Hoa thiếu, tại sao không tự mình đi?" Lâm Lan còn lâu mới muốn rời đi.
Chuyện Minh Doãn chưa xong, sao nàng có thể đi?
Sở Quân Hạo "Hừ" một tiếng: "Không phải ta không đi mà đi không được. Ta đi, nơi này người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thi-hon/4396491/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.