Kinh thành vào tháng ba, mặc dù còn chút rét lạnh nhưng những cành cây đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Nhóm người Lâm Lan trải qua hơn một tháng lặn lội đường xa, cuối cùng cũng về tới nơi.
Triệu Trác Nghĩa an bài thủ hạ đi khách sạn, bản thân theo Lâm Lan đến Lý phủ. Lâm Lan không báo trước cho người của Lý gia, chuẩn bị cho mọi người một phen kinh hỉ, ai ngờ vừa đến cửa phủ, bản thân lại bị kinh ngạc.
Trước cửa Lý phủ bày một cỗ quan tài, mấy người đang đốt giấy khóc sướt mướt, rất nhiều láng giềng vây xem, một người chửi ầm lên: "Lý Minh Tắc, ngươi là tên khốn kiếp, ngươi một tên lường gạt, ban đầu là ngươi hoa ngôn xảo ngữ, lời thề son sắt, ta mới tin ngươi, không nghĩ tới ngươi là loại rùa rụt cổ, xảy ra chuyện chỉ biết trốn, mẹ ngươi không chỉ coi ta như một món đồ mà còn muốn mưu hại tính mạng của ta, Lý gia các ngươi làm chuyện ác, không sợ gặp báo ứng sao? Lý Minh Tắc, ngươi lăn ra đây cho ta, bằng không, ta đập đầu chết trước cửa nhà ngươi..."
Lâm Lan nghe người này nói, đây không phải là Bích Như sao? Nàng không phải là sớm bảo Ngô mama cho cô ta ba mươi lượng bạc để rời kinh thành rồi ư? Làm sao bây giờ lại chạy tới Lý phủ khóc lóc om sòm?
"Đinh Nhược Nghiên, ngươi ghen ghét đố kỵ, ngươi bức tử em gái ta, trả lại mạng cho em gái ta..." Lại có một nam tử lao ra khỏi đám người, dùng sức gõ lớn vào cửa lớn Lý phủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thi-hon/4396492/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.