4.
Những ngày sau đó, Tần Hàng trở thành một Tần Hàng mà tôi chưa bao giờ biết đến.
Trợ lý của anh ấy - Siêu Siêu - ngày nào cũng gọi cho tôi báo cáo đủ chuyện hàng ngày của Tần Hàng. Nào là, hôm nay sếp bỏ bữa sáng, hôm nọ sếp không ăn trưa, hôm kia lại uống cà phê sau 8 giờ tối khiến bệnh dạ dày tái phát.
Đó đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng tôi chưa bao giờ từ chối nhận điện thoại của Siêu Siêu.
Có lẽ là do tò mò cuộc sống thường ngày của Tần Hàng sẽ ra sao.
—
5.
Hôm nay, Siêu Siêu lại đúng giờ gọi đến.
Tôi nhìn đám chị em xung quanh, quyết định ra ngoài nghe điện thoại.
Cách một đầu dây, tôi cũng có thể cảm nhận được sự túng quẩn của Siêu Siêu.
Cậu ta nói Tần Hàng lại bỏ bữa, sau đó ngất đi trong khuôn viên bệnh viện. Nếu không có người đi dạo nhìn thấy, chắc chắn anh ấy sẽ nằm trên nền đất lạnh lẽo đến chiều.
Tôi có chút hốt hoảng.
Tôi rất muốn đến thăm anh ấy, cũng muốn khuyên anh ấy ăn uống đầy đủ. Nhưng nhìn lại thân phận hiện tại của mình, tôi đột nhiên lại không muốn đến gần anh ấy nữa.
Tôi không thích chơi trò thế thân.
"Ừm, cậu giúp chị gửi lời thăm hỏi đến anh ấy nha." Tôi nhẹ giọng cắt ngang câu chuyện của Siêu Siêu.
Có lẽ không ngờ tôi sẽ đáp lời như vậy, Siêu Siêu im lặng, không tiếp tục nói nữa.
Lúc tôi đang phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chuyen-tinh-nao-nghe-rat-gia-nhung-lai-la-that-khong/2727252/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.