1.
Tô Tô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt thất thần của tôi, nhỏ giọng trêu ghẹo: "Là cơ hội trời ban đó."
Đám chị em ngồi xung quanh tôi khe khẽ cười, dường như cũng rất đồng tình với Tô Tô.
Tôi biết "cơ hội" trong lời của cô ấy là ý gì.
Vài ngày trước, người tình trong mộng của tôi - Tần Hàng - bị tai nạn giao thông trên đường chuyển công tác về trụ sở. Thương tích của anh ấy không nặng, chỉ phải nằm viện 2 tuần, nhưng não bộ lại xảy ra một ít trục trặc.
Trước khi tôi đến, mọi chuyện vẫn bình thường, bác sĩ cũng không khám ra được chỗ nào trên cơ thể Tần Hàng có vấn đề. Anh ấy vẫn phân biệt được người với chó, vẫn kí được mấy cái hợp đồng nóng hổi dù phải nằm viện.
Thế mà, khi tôi cùng đám anh em đồng nghiệp đến thăm lại xảy ra một ít vấn đề.
Tần Hàng không nhớ được tên của tôi.
Điều này tôi có thể hiểu được. Dù sao, tôi cũng chẳng mấy khi nói chuyện với anh ấy.
Chuyện nghiêm trọng là Tần Hàng lại nhầm tôi với bạch nguyệt quang của anh ấy.
Giữa lúc mọi người đang nói tới nói lui mấy câu xã giao, Tần Hàng vươn tay nắm lấy bốn ngón tay của tôi, nhẹ giọng cất lời: "Trông em rất quen."
Giọng nói của anh ấy rất nhỏ, động tác cũng rất kín đáo. Nhưng là người ngồi giữa vòng vây, mọi hành động của anh ấy đều được phóng đại lên 100 lần trong mắt quần chúng. Làm sao mọi người có thể không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chuyen-tinh-nao-nghe-rat-gia-nhung-lai-la-that-khong/2727255/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.