Cảm nhận được ánh mắt mọi người, Hạ Yến không khỏi nhíu mày.
Cô ta nhìn một nhóm bạn cùng lớp xung quanh, cuối cùng nhìn thoáng qua Sở Quốc Thiên, lúc này mới cắn răng, ra sức nói: "Đừng nghe anh ta nói dối, mình khỏe mạnh, còn có thể uống!"
Ầm ầm!
Nhận được câu trả lời rõ ràng từ Hạ Yến, toàn trường lập tức nổ tung.
Đặc biệt là Sở Quốc Thiên, như thế nào anh cũng không nghĩ rằng Hạ Yến lại nói dối.
Tuy nhiên ngay lập tức, anh đã nghĩ ra điểm mấu chốt, biết Hạ Yến đang bảo vệ bạn học của mình, giống như lúc trước Hạ Văn Tân bảo vệ mình vậy.
Sự thật giống như Sở Quốc Thiên suy đoán, Hạ Yến đúng là đang giúp đỡ bạn học của mình.
Cô ta biết là Sở Quốc Thiên đã cứu ông nội mình, nhưng lúc đó cô ta không có ở đấy, cũng không có bao nhiêu cảm xúc, hơn nữa lúc ấy chị Hạ Vân Tuyết nói cho cô ta biết cũng không nói quá chi tiết, cho nên trong lòng đối với Sở Quốc Thiên cũng không có quá nhiều kính trọng.
"Ông chủ, nghe thấy chưa? Yến nói bạn ấy không bị bệnh, còn có thể uống, chắc là anh nhìn lầm rồi chứ?”
"Ôi, cứ giả vờ. Bây giờ thua rồi, xuống đài đi chứ?”
"Tuổi còn trẻ không học cho tốt, cho rằng mình đã cứu được ông cụ nhà họ Hạ thì đã tưởng mình là người tài giỏi, phi!" Thấy đại bộ phận bạn học đều đang phụ họa, bỗng nhiên, Tần Hải nhân cơ hội nói: "Nói thật, thực ra tôi vẫn nghi ngờ tên này chính là một tên lừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chong-la-than-y/1191140/chuong-140.html