Tại biệt thự nhà họ Hạ.
Hạ Bách Toàn, bỏ điện thoại xuống, sắc mặt khó coi, hét về phía ngoài cửa: “Mau chuẩn bị xe!”
“Vâng thưa cậu hai!”
Ngay sau đó đã vang lên tiếng trả lời.
Hạ Bách Toàn trầm ngâm một chút rồi đứng dậy đi ra cửa, ngay lúc này, ông cụ Hạ đã cầm lồng chim bước vào. “Xảy ra chuyện gì thế, sao sắc mặt con lại khó coi như vậy?” Ông cụ Hạ nhìn Hạ Bách Toàn, nghi hoặc hỏi.
Từ sau khi được Sở Quốc Thiên cứu chữa, sức khỏe ông cụ Hạ ngày càng tốt hơn, không chỉ mặt mày hồng hào mà chất lượng giấc ngủ cũng được cải thiện hơn trước kia rất nhiều.
Hạ Bách Toàn nghe vậy, nhanh chóng nặn ra một nụ cười, nói: “Không có chuyện gì cả, con ra ngoài bàn chuyện làm ăn thôi.”
“Đứng lại!”
Mắt thấy Hạ Bách Toàn lại muốn rời đi, ông cụ Hạ tức khắc đặt chiếc lồng chim trong tay xuống, nhìn chằm chằm vào Hạ Bách Toàn, trầm giọng nói: “Không ai hiểu con bằng bố. Con nghĩ bố đã già đến hồ đồ, không thể nhìn ra sự hoảng loạn trong lòng con được hay sao?”
Thân thể Hạ Bách Toàn chấn động, không ngờ rằng thị lực cả ông cụ Hạ bây giờ vẫn còn tốt đến thế. Ông at không kìm được mà chua xót nói: “Bố, thật sự không có chuyện gì tot tất cả. Chẳng phải con không muốn khiến bố lo lắng sao?”
"Không muốn bố lo lắng thì cứ nói thẳng ra, che che giấu giấu mới làm bố nghĩ nhiều đấy!” Ông cụ Hạ tức giận nói.
Rơi vào đường cùng, Hạ Bách Toàn đành nhẹ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chong-la-than-y/1191141/chuong-141.html