Nghe vậy, Quan Tuấn Bách không vui, trong lòng khó chịu nhưng không nói ra. Nhận ra anh khác lạ, Mai Ngọc Anh bèn hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?"
"Làm sao có thể chứ! Ngon lắm, tí nữa tao rửa bát cho."
Suốt một năm bên Mỹ anh không chỉ điều trị mà còn học làm công việc nhà. Ừm thì đằng nào cô và anh chả về chung một nhà, anh phải làm quen trước chứ.
Khen thì khen vậy, Quan Tuấn Bách vừa ăn vừa xị mặt ra, anh như có thù với đôi đũa vậy, cứ gắp cái gì vừa cho vào miệng lại cắn cắn đũa rồi lại bỏ ra để gắp miếng khác.
Bộ cô làm gì khiến anh phật ý sao?
Nghe tin Quan Tuấn Bách về nước, sáng sớm Phạm Nhật Minh đã có mặt tại Quan thị. Anh ta cứ nghĩ khắp công ty từ trên xuống dưới sẽ mừng như trẩy hội, nhưng đâu đâu cũng ngập mùi thuốc súng.
Thư ký Phan Trang cũng biết được đại khái chuyện của Mai Ngọc Anh và Quan Tuấn Bách, kéo anh ta ra một góc khuất, nói khẽ: "Hôm nay, Ngọc Anh nghỉ làm."
"Chả trách." Nói rồi Phạm Nhật Minh dùng bản mặt uy tín, đầy tự tin nói: "Có tôi ở đây rồi, các cô cứ yên tâm đi, với cả cô đi mua hộ ly cà phê được không?"
"Được rồi, nhưng anh nhớ xoa dịu tâm trạng tổng giám đốc đấy."
Phạm Nhật Minh vỗ ngực, để Phan Trang yên tâm.
Nhưng vừa mở cánh cửa ra, anh ta đã muốn rút lui. Cảm giác này không khác gì cái hồi Mai Ngọc Anh đi Ý.
"Bạn thân yêu, lâu lắm mới gặp, mày có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-doi-cho-chan-tinh-noi-anh/213292/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.