Thành phố quen thuộc, bầu trời quen thuộc, vô cùng quen thuộc, Lục TắcLinh âm thầm nghĩ, nếu như thay đổi, cũng có thể ung dung thản nhiên ứng đối, nhẹ nhàng nói câu hẹn gặp lại.
Nhưng Lục Tắc Linh chính là Lục Tắc Linh, cô sẽ không quên lúc mình thahương, nhớ anh đến mức không ngủ được, chôn mình ở trong chăn khóc mộtmình; cô sẽ không quên mình từng mơ thấy được kết hôn với anh, lúc mặcbộ đồ cô dâu màu trắng tinh, thì cô lại giật mình tỉnh giấc. . . . . .
Cô xem hạnh phúc của anh như mạng sống của chính mình, để anh được anhhạnh phúc, cho dù cô có gặp bất hạnh, cô vẫn sẽ chấp nhận. Cô cho là cảđời này chính là như vậy, cũng không có gì có thể hy vọng , bình thảnkết thúc, cho dù phải cô độc, cô cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng khi anh nói ra "Năm năm", tay chân cô vẫn không thể nào nhịn đượcmà trở nên lạnh lẽo, thắt lại. Anh dùng giọng điệu tiếc hận như vậy nóiqua làn tóc của cô, ngón tay thon dài giống như đã được cắt tỉa saukhoảng thời gian khó khăn, đau đớn ấy, so với lúc anh dùng giọng điệuchâm chọc để nói thì lại càng chua xót hơn. Cô tình nguyện chấp nhận anh giống như lúc trước, cũng không muốn giống như bây giờ, nàng học khôngđược tử tâm, dù là anh chỉ là đối với cô khá hơn một chút, nhưng tronglòng của cô lại sinh ra những suy nghĩ hèn mọn.
Cô nhếch nhác rời đi, thậm chí quên
luôn việc phải tạm biệt Hạ Diên Kính. Ngay đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-cuong/2211236/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.