Thịnh Nghiệp Sâm vẫn trầm mặc, trên khuôn mặt lạnh lùng có chút khôngkiên nhẫn. Anh chưa từng làm ra vẻ mặt này đối với Diệp Thanh.
"Vậy em cảm thấy thể nào mới gọi là tình yêu?" Thịnh Nghiệp Sâm lạnhlùng hỏi ngược lại cô, như một chiến sĩ tàn nhẫn, vô tình, liều mạngchém giết, không chút lưu tình: "Lúc em rời đi, nhẫn tâm buông tay anh.Anh vì em mà có thể từ bỏ tất cả, em lại nói em không phải là ngườikhông gượng dậy nỗi, người đó không phải là em sao . Em học xong rồi,quay về, nói muốn ở chung một chỗ thì nhất định phải như vậy sao. Đâychính tình yêu của em?"
Thịnh Nghiệp Sâm híp mắt một cái, giọng điệu dần dần phai nhạt dần: "Như vậy mới gọi là yêu sao? So với em, anh lại cảm thấy Lục Tắc Linh mớilàm cho anh cảm động. Ít nhất trong lúc anh bị mù, cô ấy không bỏ rơianh! Không đi nước Mỹ! Không cảm thấy tình yêu của anh là dơ bẩn!"
Diệp Thanh cắn chặt môi, gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt, vô cùng đángthương cô vô lực biện hộp cho mình: "Nhưng em không hề biết gì cả. . . . . ."
Thịnh Nghiệp Sâm nhìn cô thật kỷ: "Em có thể biết cái gì?" Anh khe khẽthở dài một hơi: "Năm đó cho dù không có những sự cố kia, thì cuối cùngchúng ta cũng sẽ tách ra. Em biết rõ anh muốn cái gì, nhưng lại kiên trì quyết định của mình. Anh vẫn luôn đuổi theo bước chân của em, đã sớmcảm thấy lực bất tòng tâm, không thể nào đuổi kịp được."
"Không!" Diệp Thanh cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-cuong/2211239/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.