Thật ra thì Lục TắcLinh cũng không còn nhớ rõ cái cảm giác ngón tay chạm lên phím đàn lànhư thế nào nữa, chỉ cảm thấy một khắc đó, cô đã giao linh hồn của mình cho Steinway. Cô không được đàn như thế này đã lâu lắm rồi, cũng rấtlâu rồi cô không đụng vào đàn, rõ ràng cảm thấy những nốt nhạc này đãtrở nên xa lạ, nhưng không biết tại sao lúc đè xuống cái phím màu đen,tất cả đều chui ra khỏi đầu.
Giống như đặt mình vào trong mơ, hoa tươi cùng ánh nến ở xung quanh, ánh đèn sáng chói hóa thành điểm sángsặc sỡ, trước mắt là những hình ảnh mơ hồ, tâm trí hỗn loạn, cô giốngnhư xông vào mộng cảnh của Elise, không muốn tỉnh, không muốn tỉnh lạinữa.
Từ 《 Fur Elise 》 đến 《 ánh trăng 》, tất cả đều là những nhạc khúc nghe riết mà thuộc, đã từng luyện qua ngàn lần vạn lần, lúc đánhđàn cô hầu như không cần nhớ lại, nó đã trở thành một loại bản năng.
Bạch Dương vẫn nghiêng người dựa vào Piano, quần áo thường ngày được thayđổi thành lụa là, anh cứ đứng như vậy nghe cô đánh đàn, mà cô, cũngthật sự cho rằng chỉ có một mình anh là khán giả. Vậy mà vẫn rất thậntrọng.
Lúc cô đứng dậy cúi người chào, trong phòng ăn liên tiếpvang lên những tiếng vỗ tay, khoảnh khắc đó cảm xúc trong lòng thật mênh mông, lúc cô rời khỏi phòng ăn vẫn không thể nào quên được. Giống như tất cả đều không có gì thay đổi, tất cả đều dừng lại luc 1năm nămtrước.
Bạch Dương uống chút rượu, nên gọi xe taxi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chap-cuong/2211235/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.