Tôi gần như lật tung hậu trường, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào, vậy mà vẫn không tìm được anh.
Sau khi trở về nhà, căn phòng cũng trống rỗng.
Lục Nghị đã rời đi.
Tôi thất hồn lạc phách ngồi bệt xuống sàn nhà phòng khách, tiểu Hoa cẩn thận nhích lại gần, cúi đầu cọ vào lòng bàn tay tôi.
Tiểu Hoa rất ngoan.
Nó thường nằm úp sấp bên cửa sổ, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mỗi lần đi ngủ đều cẩn thận cuộn tròn một góc, dường như chỉ khi làm vậy nó mới có cảm giác an toàn.
Bốn năm qua nó vẫn chưa một lần để tôi chạm vào nó.
Sau khi biết nó đã phải trải qua những gì, tôi càng không ép buộc.
Đây là lần đầu tiên nó chủ động đến gần tôi.
Tôi nhịn không được nghẹn ngào: "Tiểu Hoa, Lục Nghị đi rồi."
Tiểu Hoa nhìn vẫn có chút yếu ớt, lông xù của nó vùi vào lòng bàn tay tôi, dùng tư thế nó cảm thấy an tâm nhất ngủ thiếp đi.
Sau đó, nó cũng không bao giờ tỉnh lại nữa.
Trước giờ nó vẫn rất ngoan ngoãn nhu thuận, hiện tại ngay cả khi rời đi cũng rất an tĩnh.
Tôi ôm th.i t.h.ể tiểu Hoa, đau lòng bật khóc.
"Tiểu Hoa, tại sao ngay cả em cũng bỏ chị đi chứ."
Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng nức nở của tôi không ngừng vang lên.
Gió lạnh đột nhiên nổi lên, Hắc Vô Thường khoanh chân ngồi xuống trước mặt tôi, chậm rãi nói: "Nó ch.ế.t là chuyện tốt."
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-cau-chuyen-ma-nao-rat-dang-yeu-khong/2888291/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.