Tại phòng gặp mặt trong nhà tù.
Sau 4 năm, một lần nữa gặp lại Từ Phong sau tấm kính thủy tinh.
Hai má hắn lõm xuống, mắt đầy tơ máu, khóc rống lên sám hối và khẩn cầu tôi tha thứ.
"Tiểu Hạ, cô có thể cho tôi một cơ hội sửa sai không? Tôi biết sai rồi, tôi không muốn ch.ế.t."
Tôi hờ hững nhìn hắn: "Hối hận không?"
Nước mắt hắn lăn dài theo gò má lõm xuống rơi vào miệng: "Hối hận, thật sự hối hận, mỗi ngày tôi đều hối hận."
"Tôi nhất định sẽ bù đắp sai lầm của mình, van xin cô, cho tôi một cơ hội có được không? Tôi thật sự không muốn c.h.ết."
"Anh cũng thật dối trá", tôi cười lạnh nói, "Anh chỉ hối hận vì để mình bị phát hiện, hối hận mình chưa đủ cẩn thận, hối hận mình quá mức kích động, tự chuốc họa vào thân."
Sắc mặt Từ Phong chân thành, ánh mắt khẩn cầu:
"Tiểu Hạ, cô đừng nghĩ vậy. Tôi thật sự rất hối hận vì đã làm ra những chuyện như vậy, chỉ cần cô chịu tha thứ cho tôi, cái gì tôi cũng có thể làm."
Tôi nhếch miệng, "Cái gì cũng có thể làm?"
"Đúng vậy, bất cứ điều gì."
"Vậy hiện tại tôi muốn anh ch.ế.t, anh sẽ ngay lập tức ch.ế.t sao?"
Hắn sửng sốt: "Tiểu Hạ..."
"Đáng tiếc", tôi lắc đầu, "tôi thật sự hy vọng anh có thể trốn được, sau đó để anh rơi vào tay tôi, tôi tuyệt đối sẽ để anh sống không bằng c.h.ết."
Từ Phong cởi bỏ ngụy trang, ngây người nhìn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-cau-chuyen-ma-nao-rat-dang-yeu-khong/2888290/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.