Ngày cuối tuần ngăn ngủi đã kết thúc. Một tuần làmviệc mới bắt đầu.
Ngồi trong quầy bán hàng, Đỗ Lôi Ty ngáp vặt suốt.
Giai Vô Song tiến đến: “Tiểu Đỗ, hôm qua là cuối tuầnmà, sao trông em có vẻ còn mệt hơn lúc đi làm vậy?”
Đỗ Lôi Ty thở dài thườn thượt, lộ ra ánh mắt ai oán vôcùng, nói: “Chị Vô Song, có vài chuyện chị không hiểu được đâu…”
Sao cô lại buồn ngủ thế nhỉ?
Tối qua, gần mười hai giờ rồi mà sếp tổng đại nhân gọiđiện làm cô khiếp vía. Mười hai giờ! Chẳng lẽ anh không biết Mỹ và Trung Quốcsai lệch thời gian hay sao? Quá đáng nhất là sếp tổng gọi điện đến mà chỉ đểhỏi lão phu nhân có khỏe hay không.
Bà cụ không khỏe mà được à? Bà cụ khỏe đến nỗi ngay cảvết bớt hình quả dâu trên mông anh mà còn nhớ rõ mồn một nữa là…
Đỗ Lôi Ty cũng đã giác ngộ, hóa ra thứ mà sếp tổng chocô không phải là di động, mà là tiếng chuông gọi hồ
Vì “tiếng chuông gọi hồn” bất ngờ ấy mà hại Đỗ Lôi Tycả đêm ngủ không ngon giấc, thực ra cô cũng không biết rốt cuộc mình không ngủđược là do tức tối, hay là vì nghe thấy giọng nói khàn khàn vì mệt mỏi quá độcủa ai kia…
“Ồ! Chị biết rồi!” Giai Vô Song như sực tỉnh, tiếp đókề sát tai cô vẻ bí ẩn: “Tiểu Đỗ, giám đốc cho em bao nhiêu phần thưởng vậtchất thế kia, khó dùng thử hết phải không?”
Ặc…
Đỗ Lôi Ty suýt sặc.
Chị Vô Song à, tư duy của chị đúng là còn nhanh nhạyhơn cả giám đốc nữa!
Thực ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-can-lay-chong-khong/205610/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.