Sếptổng đột nhiên lại gọi điện đến, sau đó lại thốt ra một câu chẳng đầu chẳngđuôi rồi cúp máy. Đến khi Đỗ Lôi Ty hiểu ra đã xảy ra chuyện gì thì bên kia đầudây chỉ còn lại tiếng máy bận “tút tút”.
Đỗ LôiTy rất băn khoăn.
Tuythân phận hiện nay của cô đúng là phu nhân sếp tổng, nhưng lúc cô nhận lời kếthôn, sếp tổng không nói rằng cả chuyện đi đón cũng phải làm mà? Hơn nữa, sếptổng rõ ràng có rất nhiều xe xịn, tìm đại một tài xế lái đến đón, chẳng phải làổn hay sao? Tại sao cứ phải là cô?
Điềukhiến cô tức tối nhất là, sếp tổng đại gia như vậy mà lại bắt một cô gái yếuđuối như cô tự bỏ tiền ra đi đón anh! Quá đáng!
Ở cạnhsếp tổng càng lâu, Đỗ Lôi Ty càng cảm thấy bản chất thật của nhà tư bản dần dầnbộc lộ.
Ngườita nói rằng trên có chính sách dưới có đối sách, để không trở thành đối tượngbị tư bản bóc lột, Đỗ Lôi Ty quyết định sống chết gì cũng phải đến đón anh bằngxe của anh!
TTT
Tục ngữcũng nói, lông cừu mọc trên người cừu! Tuy sếp tổng đại nhân là hổ nhưng cũnglà động vật lông dài, thỉnh thoảng vặt vài sợi cũng không sao.
Thế làĐỗ Lôi Ty sáng sớm đã đến tìm lão Phương, chỉ có tài xế này là ở suốt trongbiệt thự để chờ lệnh.
Tìm mãicũng không thấy đâu, thấy cậu chàng Tiểu Phương đang rửa xe.
“TiểuPhương, lão Phương đâu?” Đỗ Lôi Ty hỏi.
“LãoPhương xin nghỉ phép về quê đi xem mắt rồi.”
Khôngphải chứ… Chẳng lẽ bắt cô tự đi thật à? Không được, đi taxi cũng phải mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-can-lay-chong-khong/1276533/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.