Nơi bố mẹ Cố Cách an nghỉ cách thành phố của bọn họ khoảng chừng một trăm km, Cố Cách đã đưa họ về quê, nơi mà họ đã gặp gỡ và yêu thương nhau.
Bạch Đốc dậy rất sớm, vất vả lựa tới lựa lui một bộ quần áo tối màu.
“Không cần mặc nghiêm túc như vậy đâu, mẹ anh ngày trước rất thích màu sáng cho nên hai người rất ít khi mặc quần áo tối màu.”
Cố Cách giúp cậu thu lại đống quần áo trên giường, “Cứ mặc như bình thường là được rồi.”
Sau một đêm mưa to, bầu trời dường như trong sáng hơn mọi ngày. Mất hơn hai giờ chạy xe, khi bọn họ đến nơi thì đã là giữa trưa.
Bão Bão đứng bên cạnh Bạch Đốc, không ngừng vẫy vẫy cái đuôi ẩm ướt của nó khiến cho ông quần của Bạch Đốc vì thế mà lấm lem hết cả.
Không khí xung quanh vẫn rất ẩm ướt, nhưng tâm tình của bọn họ giờ phút này lại trong trẻo giống như bầu trời xanh quang đãng kia vậy. Rốt cuộc Cố Cách đã không còn bị bóng ma của đoạn hồi ức đau thương kia đè nặng trong lòng nữa.
Lối đi vào khu mộ được nước mưa gột rửa cùng ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống không còn u ám như mọi ngày, Cố Cách có cảm giác, đây là bởi vì Bạch Đốc đang ở bên cạnh hắn.
Hắn cầm lấy bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì khẩn trương của Bạch Đốc, mỉm cười, ngón tay khẽ miết nhẹ lên lòng bàn tay cậu.
Trên tấm ảnh, mẹ Cố tươi cười ôn hòa, hàng mi cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-cach-bach-doc-cua-anh-bi-roi-roi/2285484/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.