Kể từ khi gặp lạiĐường Lạp An, tâm trạng Du Nguyệt Như hết sức nặng nề, cô hỏi Thái TửĐường Lạp An có thể tỉnh lại hay không, còn Thái Tử thì không quan tâm.
“Thế nào, nhìn thấy bộ dạng này của tình nhân cũ trong lòng cảm thấy có tộisao? Xem anh ta bất tỉnh đến bao giờ, nếu không phải nể mặt chị, emtuyệt đối sẽ không cứu anh ta, nhìn xem anh ta đã làm gì với chị, cũngđủ chết một vạn lần.”
Du Nguyệt Như cười nhưng không nói, cô hiểu rõ Đường Lạp An, anh dẫu có chết cũng không muốn trở thành phế nhân,đây cũng là sự trừng phạt lớn nhất đối với anh rồi. “Mấy năm nay em…Thuận lợi không?”
Thái Tử hạ công việc trên tay xuống, châm điếuthuốc, khói thuốc lượn quanh sau đó chớp mắt nhìn cô. “Ý chị muốn hỏi em Thi Dạ Diễm còn tìm em gây phiền toái không sao, chị còn chưa quên anhta?”
Du Nguyệt Như chậm rãi lắc đầu, cúi mặt xuống. Thái Tử không thể làm gì ngoài thở dài, “Cho dù chị trách em, em cũng sẽ không đồng ý cho hai người ở cùng nhau, nguyên nhân em không muốn giải thích lại,còn chuyện nữa, chị đã biết cha tính toán đem gả chị đi chưa?”
Du Nguyệt Như kinh ngạc trợn tròn hai mắt, “Đem chị gả đi? Tại sao? Gả cho ai?”
“Có thể là Phong Hạo, cha cũng đã hỏi qua ý kiến của cậu ta rồi, chị biếtông ấy vẫn luôn như hổ rình mồi đối với thành phố phía tây này, hiện tại chị lại cùng Phong Hạo quen nhau, ông ấy tất nhiên phải rèn sắt khi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2905028/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.