Cô nhẹ nhàng gọi, nhẹ nhàng chạm vào anh, gặp lại nhau, nhưng lại không được nghe bất kỳ một lời đáp lại nào của anh.
…
Du Nguyệt Như cắn cánh môi, thu hồi tay, hốc mắt đỏ ửng, kinh ngạc nhìnanh. Anh vẫn anh tuấn đẹp trai như trước, nhưng chỉ là, anh sẽ không mởmiệng, sẽ không cười.
Cô không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy,nghĩ đến cũng đúng là như thế, lúc ấy Thi Dạ Diễm một lòng muốn đẩy anhvào chỗ chết, ra tay không chút nể nang, nếu không phải là cô ngăn lạisợ rằng Đường Lạp An đã mất mạng trong tay anh.
Cô không biết có nên nói lời xin lỗi với anh hay không, mặc dù tất cả đều là do anh gieo gió gặt bão.
“Mời, cho anh ấy một chút hy vọng.”
Lời nói của Úc Tiểu Trì vẫn quanh quẩn bên tai cô, đều là phụ nữ, sao côlại không biết được nỗi khổ của cô ấy chứ. Du Nguyệt Như yên lặng cầmbàn tay không có nhiệt độ của Đường Lạp An, nắm lại trong lòng bàn tay,đầu tựa nhẹ vào trước ngực anh.
Đôi tay này, đã từng là đôi taycô liều mạng muốn cầm, lồng ngực này từng là tất cả của cô. Cô chợt xúcđộng muốn rơi lệ, cũng không phải là bởi vì nhớ nhung, mà là hôm nay nắm tay của anh nằm trong ngực của anh, bao nhiêu ký ức xưa kia rốt cuộccũng không tìm lại được.
Giữa anh và cô, cuối cùng cảnh còn người mất.
“Em không hận anh, Đường Lạp An, anh nghe thấy không, em không hận anh.Trước khi bước vào cánh cửa này em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2905027/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.