Chúng ta chưa yêu nhau, thì đã già rồi.
Lúc không còn tuổi xuân nữa, em lấy cái gì cầu xin anh yêu em.
***
Lôi Khải nghe lời nói của Thái Tử mới thấy thoải mái hơn chút, ngửa đầuuống sạch rượu trong chén, “Cô ấy tại sao không tìm tôi? Ít nhất thì cóngười quen dễ làm việc hơn chứ!”
Thái Tử cười, “Nói không chừngchính là sợ cái ‘dễ làm việc’ của anh quá.” Lôi Khải cũng đang vuốt cằmcười, là kiểu cười không tiếng động đó. Thái Tử nhướng mày với anh, anhho nhẹ, “Tôi trở về chỗ chị cậu đây, ai, không nghĩ được tôi so với Eric kém ở đâu.”
Mặt Thái Tử rơi vào trạng thái trầm tư, một lát sau mới nói, “Chẳng lẽ là về phương diện kỹ thuật?”
Con mắt Lôi khải sáng rực bỗng chốc quét qua, “Nếu không cậu thử xem một chút?”
Vỗ vỗ vai Lôi Khải, Thái Tử lắc đầu, “Thử tôi sợ sau này không được làm huynh đệ, cậu với Du Nguyệt Như không hợp đâu.”
“… Cút!”
Thật ra thì Du Nguyệt Như nói rất đúng, Lôi Khải cũng không yêu cô nhiềulắm, yêu thích chỉ chiếm một phần đối với sự xinh đẹp kia. Anh tự nhậnmình có sức hút rất cao, được phụ nữ nâng niu cưng chiều, Du Nguyệt Nhưchính là người đầu tiên anh không giải quyết được. Hơn nữa…
“Cậuvà Phong Hạo có thù oán gì sao, xem ra cậu có thành kiến rất lớn đối với anh ta.” Thái Tử thuận miệng hỏi, Lôi Khải cúi xuống trong đôi mắt chợt mất đi sự lạnh lùng, giống như đang tự cười nhạo mình, “Quân tử khôngyêu nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2905024/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.