Editor: Búnn
Một khi vui vẻ, ngay lập tức tuyệt đối không có cơ hội cho đau khổ.
****
Cơ thể Du Nguyệt Như bị anh kẹp giữa cơ thể mình với cánh cửa, lưng dánvào lồng ngực nóng bỏng của anh, vật của anh đang di chuyển trong cơthể, mang đến sự vui thích không có cách nào chống lại được. Lâu khônggặp hai cơ thể đã sớm động tình, khoái cảm cùng hành động đều mạnh mẽgiống nhau.
Quả nhiên lúc đói khát là lúc đàn ông không có lý trí nhất, anh cảm giác mình đã nghiện cô đến mức không có thuốc nào chữa được nữa. Trước đótùy ý phóng thích chính mình, dài mà có lực phun ra đủ để chứng minhtrình độ đói khát với cô. Du Nguyệt Như cho rằng ít nhất anh cũng phảinghỉ mười phút giữa hiệp, nhưng không thể tưởng tượng được còn chưa đếnmột phút anh lập tức bày ra tư thế khởi động lại. Cái kia trong cơ thểcũng không mềm xuống mà lại càng thêm cứng rắn.
“Không thoải mái…Cửa cứng quá…” Du Nguyệt Như nhỏ giọng kháng cự, Thi Dạ Diễm ở phía sau thực sự không muốn dừng lại. “Chịu đựng một chút!”
“Không cần…” Âm thanh cô phát ra ngày càng yếu đi. “Chân em mỏi, đứng không nổi nữa rồi….”
Động tác Thi Dạ Diễm chậm lại, sau đó truyền đến âm thanh cười trầmthấp, dùng tay hai lần xé toang lễ phục của cô, một lần nữa nhấc caomông cô ôm cô lên, chân cô tự động vòng qua hông anh.
Anh dùng tư thế này mò mẫm ôm cô đến phòng ngủ, mỗi bước đều dùng hếtsức đẩy lên. Du Nguyệt Như thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2904976/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.