Editor : Búnn
Ngày hôm sau tỉnh lại đã là buổi chiều, Du Nguyệt Như tự nhiên tỉnh lạitrong lồng ngực kiên cố ấm áp. Trong lúc này thấy rằng tất cả mọi chuyện đều đẹp như thế, ngọt như thế, làm cô cảm thấy không chân thực giốngnhư giấc mơ, vì vậy há miệng cắn anh.
Thi Dạ Diễm đã tỉnh từ sớm, chỉ là đêm qua làm quá kịch liệt, thể lực bị giảm sút một chút, lại có ôn hương nhuyễn ngọc để cho anh ôm, cảm giácthoải mái thỏa mãn làm anh sững sờ nửa tỉnh nửa mê. Bỗng nhiên ngực nhói lên một cái, biết là mèo nhỏ này cắn anh, dùng bàn tay đặt trên eo vỗlên mông đang vềnh cao của cô tỏ vẻ trừng phạt.
Ngay lập tức Du Nguyệt Như nhào lên kháng nghị,, “Anh đánh em!”
Tuy mắt Thi Dạ Diễm chưa mở nhưng môi đã cong lên rồi tay lại nhào nặnmông nhỏ của cô, “Có tinh thần như vậy sao? Chúng ta lại tiếp tục.” Nóixong lập tức lật người đè lên trên cô.
Bị anh lăn qua lăn lại đến trời sáng, Du Nguyệt Như không biết mình đãngất đi tỉnh lại bao nhiêu lần. “Em lại chưa thấy người đàn ông nàokhông biết tiết chế như anh.” Cô tùy tiện nói như vậy nhưng vào tai ThiDạ Diễm chung quy vẫn có điểm khó chịu.
Để tay dưới nách kéo cô lên, xoay người che mặt cô đi, đùa dai cắn cằmcô, cổ, thậm chí cả điểm trước ngực. “Người em gặp trước kia đều rấtbiết tiết chế?”
Trong nháy mắt cô biết mình đã nói sai, mím môi cười rộ lên, cọ cọ ở cổ anh. “Em đói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2904979/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.