Editor: Bunn
Du Nguyệt Như một mình lái xe tới bờ biển, vào mùa đông, nhiệt độ ban đêm ở Thành phố T rất thấp, gió biển càng thêm lạnh lẽo ác nghiệt, giống nhưlưỡi dao sắc bén cắt lên da cô. Cô mặc áo khoác ngoài tựa vào trước xe,hai mắt nhìn thẳng về phía biển rộng, thở một hơi thật dài.
Điềuvẫn được giữ ở trong lòng kia, hình như cuối cùng cũng bị cô gỡ thànhmảnh vụn nghiền thành những hạt bụi, nhổ ra một lần. Cô là Du NguyệtNhư, cô là Du Nguyệt Như. Mà Du Nguyệt Như từ trước đến giờ luôn làngười phụ nữ vô cùng kiên cường….
Không phải là không muốn khóc lớn một trận, chẳng qua cô là người có thói quen để mình ở trên cao, làm sao cô có thể khóc?
Chậm rãi ngồi xổm xuống ( Từ này nghe không ổn lắm nhưng mà không có từ khác thay thế ấy :v ),ôm lấy mình, đầu chôn sâu vào giữa hai gối, cuộnthành một khối.
Thật kỳ lạ, nhiều năm như vậy chưa từng rơi nước mắt, vậy mà lúc ở bên cạnh Thi Dạ Diễm lại có thể khóc càn rỡ như vậy…
Tên anh tràn ra bên môi cô, lại không kìm nén được cảm giác không chân thật.
Đêm đó anh có được cô, mặc dù cô đã đánh mất lý trí, nhưng vẫn còn ký ức.Những lời Thi Dạ Diễm nói, những lời cô đã đồng ý, thật ra cô vẫn luônnhớ.
Anh nói, “Không cần biết em là ai, từ giờ trở đi em chỉ là Tiểu Như của Thi Dạ Diễm.”
Cô không phải là Nguyệt Như của Đường Lạp An, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2904967/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.