Rốt cuộc cô và anhchỉ là hai người tương cứu trong lúc hoạn nạn như thế, hay là cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ (Ý là thay vì hay người giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, dìu dắt nhay, chi bằng sống cuộc sống tự do tự tại)
*****
Lúc Thái Tử ra ngoài đã nhìn thấy Du Nguyệt Như ngẩn người cúi thấp đầungồi ở đằng kia. Anh nâng mặt cô lên, chỉ thấy vẻ hờ hững trên gương mặt xinh đẹp tinh sảo của cô.
“Em và Thi Dạ Diễm đã xảy ra chuyện gì?”
Du Nguyệt Như đẩy tay anh ra, “Về sau dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không muốn tìm Đường Lạp An.”
Thái Tử gật đầu không nói nhiều, nút áo trên người cô rơi rụng lả tả, khôngthể không nhìn thấy dấu vết lưu lại sau hoan ái trên người cô, giọng nói không nhịn được đông lạnh. “Thi Dạ Diễm ép buộc em?”
Mi tâm nhíu lại chứng tỏ Du Nguyệt Như đang vô cùng mệt mỏi, ánh mắt rũ xuống. “Không có. Tiểu Tịch đâu?”
Nhắc tới tên Chử Dư Tịch Thái Tử liền có chút buồn bực. “Không biết xảy rachuyện gì, đang chữa bệnh ở nước Mỹ, còn không cho anh đi gặp cô ấy.”
Du Nguyệt Như nghĩ ngợi, cảm giác có điều gì có không đúng, trong chốc lát lại không nghĩ ra được rốt cuộc có vấn đề ở chỗ nào. “Anh đón cô ấy vềđi, mấy ngày nữa là đến sinh nhật cô ấy rồi.”
Thái Tử nhíu mày nhìn cô. “Em đừng nói lảng sang chuyện khác, anh hỏi em về Thi Dạ Diễm, em lại hỏi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2904966/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.