Editor: Bunn
Em không biết nói gì, chỉ là bỗng nhiên vào giờ phút này em rất nhớ anh.
*****
Lôi Khải vẫn trầm mặc không nói, Du Nguyệt Như không nhìn ra được vẻ mặt kia biểu hiện ý gì, âm thầm nắm chặt tay.
“Nếu như cô tự mình nói ra, Eric có lẽ sẽ thu tay lại, cô chưa từng nghĩ sẽ cầu xin anh ta sao?” Lôi Khải búng điếu thuốc.
“Tôi mới không cần cầu xin anh ấy!” Du Nguyệt Như không được tự nhiên quaymặt, không cẩn thận lộ ra dáng vẻ cô gái nhỏ nũng nịu. Lôi Khải bị cửđộng này của cô chọc vui vẻ, nằm cằm cô quay trở lại. “Không cầu ngườiđàn ông của cô ngược lại lại cầu tôi tới đây, để tôi đoán một chút,chẳng lẽ anh ta không cần cô nữa?”
Lôi Khải nói xong đã sớm chuẩn bị sẽ bị đánh, không ngờ người phụ nữ này lại nhíu lông mày nhỏ nhắn,cái miệng nhỏ nhắn từ trước đến giờ luôn nhanh nhẹn lại khép chặt. Màanh ta cũng nhìn thấy một bên gò má cô bị sưng lên.
Anh ta cố làm ra vẻ kinh ngạc, “Tôi nói trúng rồi sao? Nếu thật sự như vậy tôi cũngkhông ngại cô nhảy vào trong ngực tôi, suy nghĩ một chút? Đi cùng vớitôi tôi liền nói cho cô biết thân phận của tôi, cô có thể lấy về phụcmệnh (báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh).”
Du Nguyệt Nhưđẩy móng vuốt của anh ta ra, “Miễn, tôi lại sợ bị anh bán đi. Biết càngnhiều mạng càng ngắn, đạo lý này tôi còn hiểu.” Chỉ cần mục tiêu của Lôi Khải không phải hai người em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2904969/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.