"Được...tôi chúc cô hạnh phúc, ván cờ này cô thắng tôi rồi...ha ha..."
Lời thốt ra chứ tim anh đau nhói, khoé mắt lệ rưng rưng. Anh tiếng ra cửa không quay đầu lại.
Sau khi rời khỏi nhà Hà Tiểu Mễ, Ôn Dịch Phàm đậu xe trên cầu lớn, ném hộp nhẫn mà sáng nay anh đã kỹ càng vào trung tâm đá quý cho lựa. Rồi lên xe lái thẳng về Ôn Gia.
Bước vào phòng khách giật mình thấy Chung Hân đang ngồi nói chuyện cùng cha mẹ mình, nheo mắt khó chịu. Lướt qua muốn lên lầu.
"Dịch Phàm con đứng lại."
Ôn Dịch Phàm khựng chân lại bởi tiếng gọi của cha, ngoảnh đầu lại nhíu mày hỏi:
"Cha lại muốn gì ở con."
Trong lòng anh bây giờ toàn diễn cảnh thân mật của Tiểu Mễ với Chung Tinh, ai nói gì cũng thấy vô vị. Huống gì sự hiện diện của Chung Hân càng khiến anh bực bội.
"Chung Hân sẽ ở lại nhà chúng ta?"
Ôn Dịch Phàm giật mình mắt trợn to.
"Cha nói gì vậy, sao cô ta ở đây, bộ nhà cô ta cháy rụi rồi hả?"
Ôn Dịch Chương dộng bàn phát ra âm thanh chối ta khiến ai nghe cũng giật mình.
"Dịch Phàm con 25 tuổi rồi, đừng mang cái tính trẻ con như vậy được không?"
Ôn Dịch Phàm lùi bước, cúi người nhếch mép, nói nhỏ vào tai Chung Hân:
"Nhân lúc nhà cô chưa bị tôi đốt thì cút về đi." Thổi hơi nhẹ vào tai khiến Chung Hân cảm thấy lạnh sống lưng, gai óc cũng nổi lên.
Ôn Dịch Chương thấy thái độ kỳ quặc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ban-gai-ngot-ngao-cua-thieu-gia-nhieu-tien/2698929/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.