Tên côn đồ khi nãy đe doạ nhóm Hiểu Ngọc giờ đang xuất hiện ngay sau lưng cô. Cô bất giác run người, sợ hãi. Vì nãy đi đông không sao chứ giờ chỉ có hai người trong đây, không biết hắn sẽ làm gì?
Chúng tôi đã đến nơi này trước, cảm phiền anh qua phòng khác giùm. - Hiểu Ngọc hơi khó chịu liếc mắt nhìn hắn.Tao không thích, tao muốn căn phòng này nên chúng mày hãy cút đi cho tao. - Hắn cao giọng lên nói.Đã đến sau rồi mà còn giở trò hèn hạ này à? Ỉ mình to béo mà ức hiếp người khác à?Sao? Muốn đánh nhau à? - Hắn đến gần phía hai người, dơ nắm đấm lên đe doạ.Vậy... chúng ta đi. Tôi không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa. - Hiểu Ngọc chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Nguyên Khôi cũng đuổi theo phía sau cô.
Đúng là bọn hèn nhát mà. - Hăn ta cười lớn tỏ vẻ khinh thường hai người.Cậu không sao chứ? - Nguyên Khôi lo lắng hỏi.Cậu không hỏi bình thường được à? Sao cứ động chạm người tôi vậy? - Hiếu Ngọc nhìn cánh tay của cô đang bịNguyên Khôi kéo lại.
Chắc cậu đau lắm, xin lỗi nha.Không sao. - Nói rồi cô bỏ đi trước.Nguyên Khôi chỉ nhìn theo bóng lưng cô, buồn bã bước theo. Trong lòng anh lúc này hỗn độn rất nhiều cảm xúc.
Anh nhớ về kỉ niệm đầu tiên hai người gặp nhau.
*- Học sinh Lê Nguyên Khôi, đây là lần thứ mấy em trốn học rồi hả? Đã vậy còn trốn học ra ngoài đi đánh nhau nữa chứ? Tôi sắp phát điên vì em rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ban-gai-ngoc-cua-toi/3740850/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.