🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Càng vào sâu bên trong ánh điện ngày càng mờ dần, chỉ còn ánh sáng phát ra từ các ngọn đuốc treo tường.

Không khí bên trong lạnh lẽo vô cùng, dù không gian khép kín nhưng các luồng gió từ đâu vẫn tuồn vào làm cho ai nấy đều nổi hết da gà.

Lạnh à? - Dĩ Hưng cảm nhận thấy người Hạ Nhiên đang run lên liền quay sang hỏi.Ừm... có hơi lạnh. - Nhiên thành thật trả lời.Mặc váy ngắn làm gì để giờ lạnh như này. - Dĩ Hưng kéo Hạ Nhiên về gần phía mình rồi khoác tay lên người cô.Làm... làm cái gì vậy hả? - Hạ Nhiên lúng túng trước hành động bất ngờ của Dĩ Hưng, mặt cô giờ đỏ như trái cà chua nhưng tiệt nhiên lại không thấy lạnh nữa. Có lẽ do hơi ấm tỏa ra từ người anh chăng?Tôi đang giúp cậu sưởi ấm đấy. Im lặng đi tiếp đi.Ờ.m... - Hạ Nhiên thôi không nói gì mà im lặng theo sát bên Dĩ Hưng.Sau một hồi di chuyển, cả hai đã vào đến bên trong căn phòng. Căn phòng được bố trí với hai chiếc giường ngủ, một căn phòng tắm, hai chiếc rương màu nâu cũ kĩ, một chiếc tủ quần áo và một cái bàn khá lớn đặt ngăn cách giữa hai chiếc giường.

Có nhiều nơi để tìm quá... Cậu tìm ở phía bên trong kia còn tôi ở ngoài đây nhé. - Hạ Nhiên nhìn xung quanh phòng rồi chia việc với Dĩ Hưng.Cậu ngồi im ở đây để tôi tìm cho, chân tay cậu luống cuống nhỡ động chạm linh tinh thì sao? - Dĩ Hưng bắt đầu tìm kiếm chiếc cốc ở trong căn phòng này mà anh vẫn không quên trêu chọc Hạ Nhiên.Có mà cậu vụng về toàn làm hỏng việc thì có. - Hạ Nhiên mặc kệ lời khinh thường Dĩ Hưng mà bắt đầu tìm kiếm mọi ngóc ngách trong căn phòng.Cô bắt đầu với chiếc tủ quần áo nhưng bên trong lại chẳng có gì cả. Cũng đúng thôi, dễ dàng tìm thấy như vậy thì sao còn gọi là trò chơi thử thách trí tuệ như trên tờ hướng dẫn có nói chứ?

- Tôi tìm thấy trong ngăn kéo bàn có cái gì này. - Dĩ Hưng cầm tờ giấy anh vừa thấy ra đưa cho Hạ Nhiên.

"Kho báu sẽ nằm ở một trong hai chiếc rương kia, bạn hãy giải mật mã để mở khóa một trong hai cái đấy."

Có tận hai cái mật mã để giải ư? - Hạ Nhiên nhăn mặt nhìn dãy số trên tờ giấy mà không khỏi ngao ngán.Để tôi xem cái rương ấy như thế nào đã. - Dĩ Hưng lại gần chiếc rương gần nhất để xem. - Nó bị khóa rồi, cần có chìa khóa để mở ra. - Anh cầm lấy ổ khóa đã bị khóa chặt mà ngắm nghía nó.Tôi đoán mật khẩu giải câu đố đầu tiên sẽ là của chiếc hòm này. Trên đây nó đề cập đến vị trí chiếc giường... có chân mà chẳng biết đi, quanh năm suốt tháng đứng ì một nơi. - Hạ Nhiên cầm tờ câu đố vừa đọc vừa trả lời.Vậy có lẽ là chiếc rương này, vậy còn chiếc rương còn lại thì sao?

Là các dãy chữ có cái thì xếp dọc... có cái lại nằm ngang và có mũi tên nữa. - Hạ Nhiên vừa nhìn vừa xoay theo chiều mũi tên đã cho. - T..S..A..E..H.T..R..O... N... dãy chữ này là sao nhỉ?Là NORTH EAST, hướng đông bắc. - Đầu Dĩ Hưng chợt nảy số. - Mau lôi la bàn ra xem hướng đi.Nó chỉ vào phía cửa sổ. - Hạ Nhiên chỉ tay vào cái cửa sổ đã vỡ nát, bên dưới là chiếc rương thứ hai.Vậy đúng rồi, câu hỏi một là dành cho chiếc rương này còn câu hỏi hai là cho chiếc kia.Vậy giờ đâu mới là cái chúng ta cần tìm? Hay cậu lắc lên xem có gì bên trong đó không? - Hạ Nhiên suy nghĩ một lúc rồi nói.Không thể kéo lên được... tôi nghĩ nó đã được đóng đinh dính chặt vào sàn nhà rồi.Giờ chỉ còn cách giải cả hai câu đố này thôi. - Hạ Nhiên nhìn tờ hướng dẫn mà ngẫm nghĩ mãi không ra đáp án.Cậu giải được vị trí của nó là giỏi lắm rồi, đưa đây tôi giải nốt cho. - Dĩ Hưng cầm lấy tờ giấy từ tay Hạ Nhiên rồi cũng rơi vào trầm ngâm, suy nghĩ. Chợt có suy nghĩ nảy ra.Ớ bên phía Mạc Trần Thần và Hương Giang, hai người đi vào căn phòng gym cũ rích, máy móc đã ngừng hoạt động, trần nhà còn dột nát, trên sàn có mấy tấm gỗ đã bong ra.



Cảnh tượng như vậy khiến Mạc Trần Thần không khỏi sợ hãi, anh bám chặt tay vào người Hương Giang mãi không buông.

Cậu có đi được không đấy? - Hương Giang lo lắng hỏi.Được... được chứ. - Mạc Trần Thần buông Hương Giang ra rồi khẳng định rằng bản thân mình vẫn còn mạnh mẽ lắm.Cót két... - Tiếng bước chân lên sàn gỗ làm nó kêu lên.

Aaaa... có ma - Mạc Trần Thần hét toáng lên rồi lao vào ôm lấy người Hương Giang.Là bước chân của tôi. - Hương Giang ngại ngùng rồi đẩy Mạc Trần Thần ra.Xin... xin lỗi cậu. Tôi bị sợ ấy nên là... - Anh ấp úng, giọng nói đầy sợ hãi được thốt ra.Không sao, bám lấy tay tôi. Tôi sẽ tìm ra những chiếc cốc ẩn giấu trong đây.Mạc Trần Thần cũng lặng lẽ bám vào tay Hương Giang rồi bước theo sau cô..

- Cái gì màu vàng thế nhỉ? - Hương Giang soi đèn khắp ngóc ngách trong phòng, chợt cô nhìn thấy chiếc cốc vàng nhỏ nằm phía dưới cái máy chạy bộ, cô nâng chiếc máy cũ kĩ ấy lên để nhặt lấy chiếc cốc mà mình đã tìm thấy. - Không ngờ trò này đơn giản thật. - Cô cầm chiếc ly lên ngắm nghía chiếc ly rồi nở nụ cười đắc thắng.

Hay thật đấy, tôi không nghĩ nó ở dưới chỗ như này đâu mà cậu đoán được ra. - Mạc Trần Thần thán phục.Chúng ta mau qua phòng khác thôi. - Hương Giang kéo tay Mạc Trần Thần bước ra khỏi căn phòng để sang căn phòng khác.Còn ở chỗ Hiểu Ngọc và Nguyên Khôi thì...

Khôi cứ liên tục nói chuyện với Ngọc nhưng dường như cô không thèm để tâm tới, cô chỉ tập trung nhìn mọi thứ xung quanh phòng.

Cậu nói gì đi mà, sao cứ im lặng suốt thế? - Nguyên Khôi buồn bã nói.Cậu lo làm việc đi đừng có mà nói nhiều. - Hiểu Ngọc mặc kệ những lời mà Khôi đang ra sức năn nỉ cô nói chuyện với anh.Không ngờ là lại vào chung phòng với đám nhóc chúng mày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.