“Em ở yên đấy.” Lập Đông chỉ tay, giọng nghiêm nghị mang theo ý ra Lệnh. Nói rồi vịn người trèo lên cây muối.
Bắc Yên cũng không hiểu sao mình lại thật sự đứng yên, cũng lười suy nghĩ. Dạo này chứng đau nửa đầu của cô ngày một nặng hơn, sợ là do nghĩ nhiều mà ra.
Cô đứng khoanh tay ngắm cây cối, Lập Đông có gọi ra đón lấy những chùm muối anh ta tung xuống cũng kệ, coi như không nghe thấy. Lập Đông bất lực, ôm theo một đống những chùm muối leo xuống, gần tới nơi muốn thả muối xuống đất lại trượt tay, thế là cả người rơi theo.
Bắc Yên đứng trước gương mặt nhăn nhó, đau đến đổ mồ hôi lạnh của Lập Đông, cười khẩy một tiếng: “Đáng đời.” Nói rồi cúi xuống ung dung nhặt muối bỏ vào giỏ, xong quay lưng đi không nhìn lại.
Lập Đông nằm dưới đất một lát, không đợi Bắc Yên khuất bóng đã ngồi dậy. Nặng nề cất bước.
Bắc Yên biết Lập Đông vẫn đi sau mình, nhưng không có ý chờ mà còn gia tăng tốc độ. Phía sau lại nghe đánh ‘huỵch’ một tiếng, cô quay lại nhìn dáng vẻ chật vật của người vừa trượt chân ngã. Miệng không kìm được nhếch lên cười một cách tà ác.
Sắc mặt Lập Đông đã xấu vô cùng, anh ta lầm bầm: “Trước kia xem em lúc nào cũng ôn hoà, không ngờ hoá ra cũng có thể tuyệt tình như vậy.”
Vị trí Lập Đông ngã vừa hay là chỗ Bắc Yên từng trượt chân, cô nhớ đến ngày đó mình ngất ở trong rừng. Đó là khoảng thời gian tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-rat-nhat/3476227/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.