Bắc Yên không khỏi ngạc nhiên khi thấy An xuất hiện trước sân nhà, nói đến việc thì cô thật sự nghĩ không ra anh có việc gì để đi tới nơi xa xôi này.
An tỏ vẻ phật lòng: “Thấy anh không vui à?”
Lúc này Bắc Yên mới giật mình, lấy lại tinh thần: “Đừng nói với em là anh bị cô nào trên này bắt mất hồn rồi đấy nhé.”
An cười, như có như không, thả túi đồ vào tay Bắc Yên: “Cam Ngọt gửi đấy.”
Bắc Yên nhìn lướt qua túi đồ trong tay, vậy mà lại có cả nước hoa: “Anh đưa đồ rồi đi luôn hay có ở lại ăn với em được bữa cơm không?”
“Sao thế? Hết gạo rồi à, cần viện trợ không?” An trả lời bằng hành động trực tiếp, đi ngang qua Bắc Yên lên nhà trước cô.
“Tại hai lần trước em thấy anh cứ vội vàng, vậy trưa nay em đành bỏ ra ít gạo quý giá để đãi anh vậy.” Bắc Yên đi phía sau An, nhìn anh từ vị trí thấp hơn, bỗng có cảm giác anh như biến thành người khổng lồ vậy. Thế nào mà lại đem đến cảm giác yên tâm cho người khác.
“Lại còn nhấn mạnh là ‘quý giá’ nữa, không sợ anh chưa ăn cơm đã nghẹn à?”
Nói là đãi khách, thực tế Bắc Yên chỉ làm mỗi việc là đem thịt từ trong tủ lạnh ra giao cho An, còn mình thì ra vườn hái rau, sau đó quay về đặt rổ rau xuống trước mặt An rồi ngồi một góc xem anh nấu nướng.
“Lười chết đi được, thả nào không lấy được chồng.” An liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-rat-nhat/3476228/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.