“Chị Yên này liều thật đấy, một mình mà cũng dám đi vào rừng. Lần trước đã bị ngã trầy trật rồi.” Hạnh quay về đặt đĩa đậu nóng lên mặt tủ, âm thầm tiếc rẻ, giờ nóng ăn còn ngon chứ lát nguội là chẳng ra gì nữa.
Vinh đang kiểm hàng mới về ngẩng lên hỏi: “Sao biết chị ấy vào rừng? Không thấy người đâu à? Nhỡ vào bản chơi thì sao?”
Hạnh lục tìm gói súp mì tôm giấu trong ngăn kéo ra, xé miệng đổ cạnh đĩa rồi tay không bẻ đậu chấm ăn: “Biết chứ, con Đen cứ quẩn vào chân chạy về lối mòn sau nhà. Chị ấy lại vào rừng chắc luôn.”
Vinh lại cúi đầu xếp nước ngọt vào tủ: “Ờ hay vào tìm điện thoại? Hôm định bảo đi tìm hộ chị ấy mà xong bận quá chả có lúc nào đi được.”
“Chắc đi chơi thôi, chứ tiếc điện thoại chị ấy đã thuê thằng bé Làng đi tìm cho rồi. Chị ấy lạ thật, còn trẻ thế mà cứ thích một mình.” Loáng cái Hạnh đã ăn hết nửa đĩa đậu, bất chợt như nghĩ ra gì đó quay sang hỏi Vinh: “Mà anh Đông đâu rồi? Dạo này không thấy hỏi thăm chị hàng xóm nữa, chắc bỏ cuộc rồi à?”
Vinh không quay lại, đáp: “Ai biết, vừa nãy còn ngồi đây đấy thôi. Mà bà cũng ham ăn, không mời anh ấy được một tiếng. Chịu thật.”
Hạnh cười hề một tiếng: “Ờ quên, bạn Vinh có ăn không?”
Vinh liếc qua đĩa đậu nham nhở, lắc đầu chán chường: “Bà con gái, phải xem lại cái nết đi.” Nói rồi tiếp tục công việc dang dở, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-rat-nhat/3476226/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.