Tô Mạn Giai nở nụ cười nhìn Chu Lịch Sâm, trong lòng nghĩ:Chẳng qua chỉ là hát một bài thôi, chắc anh ấy sẽ không từ chối mình. Dù sao thì trên bàn ăn anh cũng thẳng thắn từ chối cô hai lần, lần này ít nhiều gì cũng sẽ nghĩ cho mặt mũi của cô.
Nhưng cô hạ thấp Chu Lịch Sâm rồi, đối với những thứ này, Chu Lịch Sâm vốn không quan tâm như vậy.
Anh lộ ra một biểu cảm có lỗi nhìn Tô Mạn Giai, nói:“Xin lỗi, bài này tôi hát không nỗi”
Sau đó nói với phó đạo diễn cách đó gần nhất nói:“Có thể giúp tôi đổi bài hát khác không?”
“Chu lão sư muốn đổi bài khác, mọi người có đồng ý không?” Phó đạo diễn cũng mặc kệ Tô Mạn Giai có phản ứng gì, quay người nói với các nữ diễn viên.
“Đồng ý”, các nữ diễn viên đồng thanh hô lên, trong đó có một người tuổi tác khá nhỏ đứng lên nói, “Chỉ cần Chu lão sư đồng ý hát, đổi cái cũng cũng được!”
Phó đạo diễn cười lớn, “Yêu cầu của mọi người đối với Chu lão sư thấp như vậy sao? Không phải lúc nãy còn la hét muốn Chu lão sư hát tình ca sao?”
Trong phòng bao lại đầy ấp tiếng cười lần nữa. Tô Mạn Giai nín họng đứng ở đó, cũng không ai hô hào theo cô, cô thấy mọi người cùng cười đùa, cảm giác rõ ràng rằng mình bị cho ra rìa.
Cô nghiến răng, tức giận mà giặm chân, trên mặt nóng lên như vừa bị người ta tát một cái.
Hạ Ảnh có chút đồng cảm với cô, cô không có dũng cảm như Tô Mạn Giai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-khong-giong-nhu-moi-nguoi/455041/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.