Hạ Ảnh ngồi trên đất, giống như bị ma nhập mà nhìn về một hướng duy nhất, một lúc sau cô dùng hai tay ôm đầu gối, cúi mặt xuống, hốc mắt nóng rực.
Trong phòng rất im lặng, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ quay.
Hạ Ảnh vô cùng thất vọng, trong lòng trống rỗng như mất đi thứ gì đó, rõ ràng là do cô ôm hoang tưởng, tại sao bây giờ lại khó chịu như vậy?
Lúc này đây cô như một con vật nhỏ đang bị thương, trốn ở một góc mà người ta không nhìn thấy, tự mỉnh xử lý vết thương.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Hạ Ảnh ngẩng đầu nhìn về phía bên đó, ngây người một lúc, đưa tay lau đi những vệt nước trên mắt, cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình, mới đứng dậy mở cửa. Khi nhìn thấy người đang đứng trước cửa, trái tim cô run lên dữ dội.
Anh đến đây làm gì?
“Chu lão sư?Anh……Sao anh lại đến rồi.” Sau một lúc kinh ngạc, cô đã tránh anh mắt của anh, không dám nhìn vào đó.
Chu Lịch Sâm thấy hốc mắt cô đỏ ửng, trên mi vẫn còn những giọt nước đang đọng lại, trong tim dường như bị cái gì đó ghim vào. Anh nhìn cô, âm thanh trầm thấp “Em khóc rồi?”
“Không……Không có……” Hạ Ảnh gấp gáp phủ nhận, đồng thời nhanh chóng điều chỉnh là trạng thái của mình, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của Chu Lịch Sâm, miễn cưỡng nở nụ cười, “Trễ như vậy rồi, Chu lão sư tìm em có việc gì không?”
Không đợi Chu Lịch Sâm trả lời, cô liền nói:“Nếu là vì chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-khong-giong-nhu-moi-nguoi/455042/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.