Cận Hải Dương rón rén đi tới cửa, dán lên cửa một lát, sau đó duỗi tay hướng về phía tây.
Thẩm Lưu Bạch hiểu được, anh đang ám chỉ người kia đang ở đối diện.
Phòng phía tây bị khóa và là “hiện trường” được sắp đặt sẵn, lần này đi qua, liệu có phải là Chu Mạn?
Nếu là cô ấy, tại sao cô ấy không đến tìm họ?
Vừa suy nghĩ, liền thấy Cận Hải Dương chậm rãi trở về.
Anh không bật đèn ngủ nữa, mà đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, nhìn về phía tây trong im lặng.
“Chuyện gì vậy?”
Thẩm Lưu Bạch yên lặng đi theo, nhẹ giọng hỏi.
Cô nhìn theo tầm mắt của anh, nhưng ngoại trừ bầu trời bí ẩn và những bóng cây mơ hồ, cô không thấy gì cả.
“Âm thanh đã biến mất.”
Người đàn ông trầm giọng nói.
“Từ trên lầu đi xuống, sau đó không quay lại nữa…Điều này có nghĩa là đối phương vẫn ở căn phòng phía tây hoặc trong phòng có lối đi khác.”
Anh nhìn đồng hồ, đã nửa đêm 0:30, cả tầng một im ắng, vắng lặng như một ngôi mộ.
Khi anh ta đang nói, tiếng bước chân trên lầu lại vang lên.
Lần này, âm thanh lớn hơn lần trước, gần như là chạy xuống, kèm theo tiếng thở gấp của người phụ nữ.
“Là Chu Mạn.”
Cận Hải Dương quay đầu nhìn về phía cửa phòng nói.
Quả nhiên ngay sau đó, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, giọng nói trầm thấp của Chu Mạn từ bên ngoài truyền đến.
Cô ấy nói rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2562207/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.