Một đêm trời mưa, vẫn không có xu thế giảm.
Tuy rằng đã không còn sấm sét, nhưng gió trên đảo lại là càng lúc càng lớn, ngồi ở trong phòng cũng nghe được âm thanh gào thét của núi rừng.
“Theo tình hình này…Chỉ sợ nhất thời chúng ta không thể xuống núi được.”
Cận Hải Dương nhìn sắc trời âm u, vẻ mặt nghiêm trọng.
Khi Thẩm Lưu Bạch tỉnh lại liền thấy anh đứng ở phía trước cửa sổ quan sát, nhịn không được tò mò từ trên giường bò dậy, cùng anh nhìn về phía màn mưa ngoài cửa sổ.
Ngày hôm qua đến vội vàng không kịp nhìn kỹ, hiện tại mới phát hiện thì ra họ ở trong một phòng hướng ra núi. Xa xa còn có hai ngọn núi cao lớn hơn, có vẻ là nơi cao nhất của đảo Bạch Sa.
Núi non tràn ngập thực vật xanh tươi, nhìn từ xa có màu xanh đậm gần như đen, bụi cây rậm rạp khó có thể nhìn thấy lối đi, nhưng lại có một loại hương vị rừng nguyên sinh.
Phòng của họ được trang bị cửa sổ phòng trộm, những ống thép dày bằng cánh tay lần lượt nối tiếp nhau,Cận Hải Dương đưa tay ra kéo mạnh nhưng nó không nhúc nhích.
“Đồ tốt.”
Anh không nhịn được tán thưởng một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía cô gái có vẻ mặt ngây thơ bên cạnh, khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười dịu dàng.
“Tiểu Bạch, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Thẩm Lưu Bạch đỏ mặt, nhỏ giọng đáp một câu.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên chào hỏi nhau, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2562208/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.