Thẩm Lưu Bạch rùng mình, một cảm giác quen thuộc không thể giải thích đột nhiên dâng lên trong lòng. 
Đó là một cảnh báo nguy hiểm theo bản năng. 
Khi Cận Hải Dương nói về vụ án này, trong lòng cô đột nhiên có một sự lo lắng mà không rõ lý do. 
Năm năm trước, tại hiện trường vụ án năm đó cũng có 11 người, trong đó có 4 người là đương sự của vụ án năm đó, là trùng hợp sao? 
Không, không đúng! 
Không phải 11 người. 
Tính cả ông chủ chơi giả xác chết, tổng cộng có 12 người trong nhà, tình cờ trùng khớp với ngày xảy vụ án. 
Cô và Cận Hải Dương tình cờ đến nên không thể tính trong số 9 người. 
Họ đến theo lời mời của Chu Mạn, cô và Cận Hải Dương sẽ không có mặt trên đảo Bạch Sa nếu cơn bão số 12 không đột ngột đổi hướng, nên chỉ là ngẫu nhiên. 
“Em sợ sao?” 
Người đàn ông lặng lẽ bước tới, nhẹ nhàng đỡ lấy vòng eo thon thả của cô. 
“Bây giờ em biết tại sao anh nói ở đây có vấn đề rồi chứ.” 
Anh hạ giọng nói. 
“Có lẽ đêm nay sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra ở nơi này…Không phải trong tiểu thuyết trinh thám đều viết vậy sao, một đám người chơi trò chơi trong phòng kín, kiểu gì cũng sẽ có người chết…” 
Anh càng nói, giọng càng trầm, cuối cùng anh khẽ thở ra bên tai cô, làm cô giận dữ. 
“Anh thật nhàm chán.” 
Nhìn thấy anh lưu manh cọ sát, cô nhanh chóng ngăn mặt anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2562204/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.