Nghe anh nói, Thẩm Lưu Bạch ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh. 
“Nghĩa là sao?” 
Nhưng người đàn ông nhún vai. 
“Không có gì, chỉ là trực giác thôi.” 
“Coi như là trò chơi thì nơi này cũng quá kỳ quái.” 
“Thâm sơn cùng cốc không nói, đem một biệt thự đẹp như vậy biến thành chỗ chơi trò chơi thực tế, đúng là lãng phí, cũng phải nhìn xem nơi này có phải cái chợ hay không.” 
“Em thật sự nghĩ rằng có người sẽ đi xa như vậy để đến đây chơi trò chơi sao?” 
Thẩm Lưu Bạch ngây thơ gật đầu. 
“Có nha, nếu thích thì sao không đến? Ở đây rất có không khí của một hiện trường vụ án.” 
Cận Hải Dương bị dáng vẻ đương nhiên của cô chọc cười. 
Anh đến gần, ôm cô vào lòng, ác ý nói. 
“Cục cưng nói rất đúng, ở đây rất có không khí vì trước đây nơi này là hiện trường vụ án.” 
Lời vừa nói ra, Thẩm Lưu Bạch liền sững sờ. 
Cô nhìn xung quanh theo bản năng, dáng vẻ kia giống như con sóc nhỏ cảm nhận được nguy hiểm xung quanh, nhút nhát nhưng rất đáng yêu. 
Người đàn ông dở tính lang sói, đè cô xuống hôn, đến khi cô không thể thở nổi muốn miễn cưỡng buông ra. 
“Tiểu Bạch, khi trở về em nhất định phải tập luyện mỗi buổi sáng với anh, thể lực em kém như vậy…” 
Anh thở dốc ghé vào tai cô nói. 
Thẩm Lưu Bạch đỏ mặt, không biết sức mạnh đến từ đâu mà tránh thoát khỏi cái ôm của người đàn ông, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2562202/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.