“Khi anh còn nhỏ, anh thích đi biển với bạn bè của mình.” 
Đứng trên bãi biển, người đàn ông nhìn ra biển vô tận phía xa, mỉm cười nói. 
“Khi đó ông anh vẫn còn ở trong quân đội, ba mẹ mỗi ngày đều bận việc kinh doanh, ở nhà chỉ có một bảo mẫu.” 
“Bảo mẫu bận yêu đương với ông chủ căng tin trong đại viện, suốt ngày không thèm quan tâm đến anh, anh vừa tan học liền đi đến bãi biển chơi, không có ai biết.” 
Thẩm Lưu Bạch ngồi trên bãi biển, gió biển thổi mái tóc của cô bay bay. 
Cô yên lặng lắng nghe, không nói lời nào. 
Những gì Cận Hải Dương nói rất mới lạ với cô. 
Cô ấy không có kinh nghiệm đến trường với bạn bè, và trong trí nhớ của cô, cô vẫn luôn đi học một mình. 
Chỉ nghe anh ta nói tiếp. 
“Hồi đó, vài người chơi thân với nhau sẽ học theo trên TV mà xưng anh em với nhau. Đã nói làm anh em là chuyện cả đời nhưng khi lớn lên nhìn lại thì lời nói đều nhẹ như bay, dễ nói khó làm.” 
“Có một người bạn hẹn tụi anh đến hộp đêm ở Kinh Thành để gặp anh ta. Thanh niên 17, 18 tuổi có nhiều tiền trong tay, chưa từng nhìn thấy những thứ mê hoặc ở đó nên anh đã bị nghiện, đắm chìm trong đó, hầu như ngày nào cũng khoe khoang về việc tận hưởng xa hoa về đêm ở thủ đô.” 
“Sau đó, khi anh nhập ngũ, anh đã mất liên lạc với họ, khi anh trở lại, anh phát hiện ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2562059/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.