Không ai biết Đồ Hạo Nhiên đã nói gì với Thẩm Lưu Bạch.
Khoảng một tiếng sau, cô bước ra khỏi phòng thăm nuôi, khuôn mặt nghiêm nghị, toàn thân toát ra không khí mà người lạ không nên chạm vào.
Cận Hải Dương đỗ xe ở cổng trại tạm giam, vừa trò chuyện với cảnh sát canh gác, vừa âm thầm chú ý đến khu vực thăm nuôi.
Nhìn thấy Thẩm Lưu Bạch đi ra, anh ta cũng không vội vàng đi đón mà cau mày nhìn sắc mặt tái nhợt của cô.
Cô im lặng lên xe, xe chạy qua mấy con đường mà khuôn mặt cô cũng không có vẻ dịu đi, giống như đang gặp phải vấn đề đặc biệt khó khăn nào đó.
Cận Hải Dương dự định làm như không biết.
Anh cho rằng một người đàn ông mà cái gì cũng quản thì cứ như “thằng đàn bà”, đặc biệt bây giờ anh chưa có danh phận gì hết, quản nhiều chuyện thì càng làm đối phương thấy phiền.
Nhưng nhìn dáng vẻ của cô, anh vẫn không kìm lòng được mà hỏi một câu trong lúc chờ đèn đỏ.
“Sao vậy? Đồ Hạo Nhiên nói điều không hay với em sao?”
Anh ta hỏi rất khéo léo, hoàn toàn không đề cập đến nội dung và lý do của cuộc gặp mặt, ngược lại dẫn đề tài đến cảm xúc của Thẩm Lưu Bạch, còn tiện thể ném thêm một viên đá xuống cho Đồ Hạo Nhiên.
Thật đáng tiếc tất cả suy nghĩ của anh đều để cho người mù xem, giáo sư Thẩm đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, không thèm để ý đến những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2562057/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.