“Tôi đã thu thập tất cả các loại vải từ nhà của Diêm Tử Long, nhưng không có loại nào giống với chứng cứ chúng ta tìm được.”
Lý Thành nản lòng nói.
Phong cách nhà của Diêm Tử Long cực kỳ đơn giản, ngoại trừ chăn gối nệm thiết yếu để bên ngoài, dường như không tìm thấy bất cứ đồ gì từ loại vải đó, mặc dù vậy, họ cũng phải bận rộn suốt buổi sáng mới có thể kết thúc công việc.
“Giáo sư Thẩm, cô nghĩ có thể Diêm Tử Long đã xử lý nó rồi không? Rốt cuộc, vẫn có camera giám sát quay được Chu Thi Vận đi vào nhà thì không có rời đi, hiện trường vụ án này chắc có gì đó không ổn.”
Thẩm Lưu Bạch lại lắc đầu.
“Chưa chắc.”
“Nếu hung thủ là Diêm Tử Long, anh ta tỉ mỉ sắp xếp hiện trường tự sát, vì sao còn để lại băng ghi hình theo dõi? Chắc anh ta biết đây sẽ là chứng cứ chỉ tội anh ta mới đúng.”
“Trong phòng này lại không có một dấu vân tay của Chu Thi Vận, một người đang sống sao có thể như vậy được?”
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Lý Thành cũng nghiêm túc hơn.
“Ý của cô là…hiện trường Chu Thi Vận chết không phải trong nhà của Diêm Tử Long?”
“Không sai.”
Lần này người trả lời lời là Cận Hải Dương vừa đi đến.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, trên mặt không có một chút ngượng ngùng, dường như cảnh ái muội đem qua chỉ là ảo giác của Lý Thành mà thôi.
“Chúng tôi đã hỏi Nguyễn Giang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2561978/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.