Nhà Cận Hải Dương không khác gì nhà của Thẩm Lưu Bạch, một phòng ngủ chính, một phòng cho khách và một thư phòng nhỏ.
Nhưng anh đã sắp xếp lại rất gọn gàng.
Giường to chỉ có một cái gối, một chiếc chăn bông, được gấp gọn gàng, thậm chí còn thấy rõ góc cạnh, rất giống với “khối đậu hủ” mà Thẩm Lưu Bạch đã nhìn thấy khi huấn luyện quân sự.
Đàn ông độc thân tuổi này, trong nhà có thể không phải ổ chó, nhưng có chút bừa bộn cũng không lạ lắm.
Tuy nhiên, Cận Hải Dương lại là một kẻ lập dị. Sàn nhà của anh sáng như nhà mẫu ở chung cư, bàn chải đánh răng và xà phòng trên kệ rửa mặt được sắp xếp gọn gàng, tất cả đều được xếp thẳng hàng, ngay cả thùng rác trong góc cũng phản chiếu ánh sáng.
So với anh ta, Thẩm Lưu Bạch lại lôi thôi hơn.
Nhà cô nhiều đồ vật, chai lọ bình tiêu bản đều đặt trên kệ trong thư phòng, đem không gian vốn dĩ rộng rãi trở nên chật hẹp, cho dù sắp xếp thế nào cũng không có hiệu quả.
Thẩm Lưu Bạch nhịn không được liếc nhìn người đàn ông một cái.
Cô bỗng nhiên nhớ đến lời đồn về Cận Hải Dương trong Trung Tâm Pháp Y.
Một nam thần lý tưởng, thích kiểm soát, cuồng sạch sẽ…
Tuy rằng không biết Cận Hải Dương có cuồng sạch sẽ hay không nhưng bộ đội đặc chủng có yêu cầu rất cao với bản thân, đây chắc là do thói quen từ khi còn trong quân đội.
“Tới đây ngồi.”
Cận Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2561980/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.