Mặt đầy trịnh trọng: “Em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
Tôi phải cho cô ấy biết.
Tôi mong chờ tương lai của chúng tôi biếtbao.
—— Trương Lục Nhượng
Sáng sớm hôm sau.
Bởi vì đồng hồ sinh học, Trương Lục Nhượng dậy từ rất sớm.
Ban của Tô Tại Tại nói sáng nay sẽ đến một quán trà địa phương nổi tiếng để uống trà sáng cùng nhau. Nhưng vì thời gian không tính là sớm, nên Tô Tại Tại cũng không đặt đồng hồ báo thức.
Trương Lục Nhượng để Tô Tại Tại nằm trên giường một lúc, lúc sau vẫn là không nhịn được. Anh ngồi dậy, kéo chăn giúp Tô Tại Tại, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.
Đến khi anh bước ra, Tô Tại Tại vừa mới thức dậy.
Trên người quấn một lớp chăn bông trắng tinh, mái tóc màu nâu hạt dẻ xõa ở sau lưng, mềm mại và bồng bềnh.
Cô dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Nhượng Nhượng, bây giờ mấy giờ.”
Trương Lục Nhượng dời tầm mắt, lấy khăn lau tóc, rồi khẽ nói: “Anh không thấy.”
Sau đó, anh đi tới trước bàn, quay lưng về phía cô.
Tô Tại Tại ở trên giường trở mình một cái, giọng nói mềm nhũn.
“Vậy anh có thấy điện thoại của em không? Em xem người trong ban nói gì.”
Trương Lục Nhượng vươn tay mở dây kéo balo, giả vờ như đang thờ ơ lục đồ.
“Không thấy.”
Nghe vậy, Tô Tại Tại ngẩn người một lúc, tình cờ nhìn thấy điện thoại của Trương Lục Nhượng ở trên tủ đầu giường.
Cô nghĩ một chút, nói: “Vậy em dùng điện thoại của anh gọi cho điện thoại của em.”
Trương Lục Nhượng vô thức đáp lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-benh-khong-he-nhe/1164210/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.