Gặp được Tô Tại Tại, Trương Lục Nhượng có rất nhiều chuyện mà ngay cả bản thân anh cũng không thể nghĩ ra.
Tôi không còn buồn nữa.
Có lẽ là bởi vì cô ấyđã giúp tôi vượt qua.
—— Trương Lục Nhượng
Tết âm lịch năm sau, kỳ nghỉ đông của năm hai đại học.
Một đêm trước giao thừa.
Tô Tại Tại vẫn như thường ngày, sau khi tắm xong, nằm co ro trên giường gọi điện thoại cho Trương Lục Nhượng.
Cô nằm sấp ở trên giường, đeo tai nghe, lấy nhật ký trên tủ đầu giường xuống, dùng răng mở nắp bút, chậm rãi viết vào.
Rất nhanh sau đó, giọng nói của Trương Lục Nhượng theo dòng điện, truyền qua tai nghe vào tai.
Giọng nói trầm thấp, thỉnh thoảng còn ho khan mấy tiếng: “Em đang làm gì.”
Tô Tại Tại cong mắt viết, cười nói: “Viết thư tình cho anh đấy.”
Nghe vậy, Trương Lục Nhượng dừng lại, hỏi: “Thư tình gì.”
Tô Tại Tại cụp mắt xuống, mái tóc xõa lộn xộn, có vài sợi xòa xuống quyển sổ, bị cô hất ra.
Cô nhướng mày, nghiêm túc nói: “Đợi khi nào anh xuất hiện trong sổ hộ khẩu nhà em thì em sẽ cho anh xem.”
Trương Lục Nhượng: “…”
Sau khi viết chữ cuối cùng xong, Tô Tại Tại khép cuốn nhật ký lại, đặt nó về chỗ cũ.
Cô vươn tay tắt đèn, bóng tối trước mắt lập tức khiến cho cô có chút buồn ngủ.
Nghĩ đến ngày mai, Tô Tại Tại uể oải hỏi: “Nhượng Nhượng, ngày mai anh đi theo cậu anh sao?”
Sau khi vào đại học, số lần Trương Lục Nhượng trở lại thành phố B ít đến đáng thương.
Tô Tại Tại chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-benh-khong-he-nhe/1164211/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.