“Mỗi lần cô ấy nhắc đến bố mẹ mình, ánh mắt đều là sự kiêu hãnh. Bất luận làm chuyện gì, cô ấy cũng không sợ hãi. Bởi vì cô ấy có một cặp bố mẹ rất tốt cũng đối xử rất tốt với cô ấy.”
Cô ấy không có ở đây, không có ai làm cho tôi vui vẻ.
—— Trương Lục Nhượng
Bầu trời giống như bị bôi một lớp mực dày, tựa như biển đen vô tận.
Lá cây bên ngoài bị gió rét thổi xào xạt, gió cuốn những chiếc lá khô trên mặt đất thành một đống.
Thỉnh thoảng bầu trời sẽ nổ ra mấy quả pháo hoa, chào mừng đêm ba mươi sẽ đến vào ngày mai.
Tô Tại Tại tắm rửa xong, trở về phòng mình.
Cô bò lên giường, vùi mình vào trong chăn, gọi điện thoại cho Trương Lục Nhượng.
Trương Lục Nhượng rất nhanh liền nhận.
Bởi vì ở trong chăn không có không khí, nên giọng nói của Tô Tại Tại hơi nghẹt: “Nhượng Nhượng.”
Giọng anh hơi khàn bởi vì ho, mang theo chút âm mũi, êm dịu hơn bình thường rất nhiều.
“Sao vậy.”
“Giao thừa ngày mai anh trải qua thế nào?”
Trương Lục Nhượng ở đầu kia dừng lại, dường như đang suy nghĩ, rồi nhanh chóng trả lời: “Trải qua cùng cậu của anh, năm nay cậu không trở về thành phố B.”
“Ồ.” Tô Tại Tại vén chăn bông lên, vẻ mặt có hơi do dự, “Ngày mai em phải về nhà ông bà ngoại, hàng năm đều như vậy…”
“Ừ.”- ---
“Nhưng mà ăn xong cơm giao thừa em sẽ trở về, mặc dù sẽ hơi muộn.”
Lúc này Trương Lục Nhượng mới nghe rõ lời cô nói, rủ mắt xuống, khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-benh-khong-he-nhe/1164203/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.