Tô Tại Tại mặt dày vô sỉ nói thêm: “Còn nữa, là tuổi mà em cầm thẻ căn cước cũng có thể đi thuê phòng.”
Cô ấy nói, chỉ có TrươngLục Nhượng.
—— Trương Lục Nhượng
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng lực nắm tay cô thì không hề buông lỏng.
Tô Tại Tại không nhận ra, tâm trí đã sớm bị khuôn mặt lạnh của anh hù dọa.
Cô lập tức kinh sợ, thẹn thùng gì đó, tất cả đều bị cô ném lại sau não.
Trương Lục Nhượng đưa mắt nhìn về phía hồ nước nhỏ cách đó không xa.
Dòng nước bạc đổ xuống, nhuộm một tầng ánh sáng trên đường nét khuôn mặt anh.
Cục yết hầu trên cổ kia từ từ trượt xuống, đặc biệt rõ ràng dưới ánh đèn đường.
Tô Tại Tại không biết phải nói gì.
Chưa nghĩ ra đường rút lui mà đã trực tiếp thốt ra mấy lời hạ lưu như vậy.
Như vậy có tính là tục tĩu bằng lời nói hay không…
Cô sao lại có thể bởi vì sắc dục mà làm cho đầu óc mê muội, nghe lời của bạn cùng phòng…
Trương Lục Nhượng không giống những người đàn ông khác! Cái này đối với anh mà nói thì tính là tình thú gì chứ!
Liệu anh có thể…
Nghĩ đến lời Trương Lục Nhượng nói trước kia, Tô Tại Tại đột nhiên có chút sợ hãi.
Nỗi sợ hãi đó giống như một sợi chỉ này đến một sợi chỉ khác, kết thành một tấm lưới, siết chặt trái tim cô.
—— “Phương pháp này của tớ có phải sẽ dễ dàng theo đuổi được cậu hơn không.”
—— “Tôi có thể sẽ báo cảnh sát.”
Báo, báo cảnh sát…
Cô vô thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-benh-khong-he-nhe/1164202/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.