Một tuần... Hai tuần... Rồi ba tuần cứ thế trôi qua. Tôi cũng đã dần quen với công việc hiện tại. Quán trà sữa lúc này đã có thêm người, công việc của tôi cũng không còn nhiều như trước. Chúng tôi phân ra thành các công đoạn khác nhau, tôi được giao nhiệm vụ gọi món.
Trước đây, tôi cứ nghĩ mình không thích hợp để nói chuyện với người khác, tôi ngại phải hỏi han bất kỳ ai và cũng không có nhu cầu về việc này.
Nhưng từ khi đi làm, hoàn cảnh bắt buộc tôi phải giao tiếp, khiến tôi không còn e dè như trước nữa. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi được làm việc ở đây. Đây là nơi làm việc đầu tiên, cũng là nơi giúp tôi khám phá thêm nhiều điều từ bản thân mình.
“ Anh ơi cho em một ly trà sữa truyền thống, đầy đủ topping vào nhé!”
“ Giọng nói này, không phải là…”
“ Tuệ Lâm, bà về lúc nào thế”. Tôi quay lưng về phía sau, mừng rỡ khi gặp lại Tuệ Lâm;
“ Ông làm gì ở đây thế”. Tuệ Lâm không tránh khỏi ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của tôi ở đây với bộ dạng này.
Mặc dù rất vui mừng khi gặp lại Tuệ Lâm, nhưng tôi có thể nhận thức được hiện tại mình đang ở chỗ làm, nên không thể cùng cô ấy ngồi tán gẫu một cách tự do được. Chỉ có thể như một nhân viên phục vụ mà giao tiếp với cô ấy.
Tuệ Lâm cũng hiểu tôi đang làm việc, cô ấy cũng không phiền tôi, chỉ chọn ngồi một góc thật bao quát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-anh-day-roi/2952263/chuong-20.html